Hồ Tam Nương Tử - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-07 22:21:58
Lượt xem: 2,469

6

 

Tiêu Khánh ở lại không lâu, bên trong Tuyên Châu thành xuất hiện rất nhiều người ăn mặc giống quan binh triều đình, bọn hắn điều tra kỹ từng nhà, lại không chịu nói là đang tìm thứ gì.

Thoạt nhìn kẻ bị truy nã kia có lẽ không phải kẻ tốt lành gì. Ta phát huy chút pháp thuật, đem bọn hắn đuổi đi.

Không qua mấy ngày, Hồ y đường lại nghênh đón một vị khách nhân, nhưng lại không phải đến khám bệnh.

Là Yên Phi Vân.

Lần đầu gặp gỡ, ta cũng không không ấn tượng quá với lối ăn mặc của nàng ta. Hôm nay gặp lại, nàng mặc một kiện tơ vàng thêu hoa cùng váy ngắn thêu hoa đào, trên vai khoác áo tơ lụa màu xanh lục, ăn mặc, trang điểm lộng lẫy, trên đầu cũng cắm đầy châu ngọc.

Ta xem như biết Hứa Thiến Thiến là học cái kiểu lòe loẹt ấy của ai rồi.

Ta ra ngoài đón khách: "Yên tiểu thư, đã lâu không gặp."

Nàng nhìn ta chằm chằm gắt gao đánh giá một phen: "Quả nhiên là ngươi."

Ta cũng không nóng nảy, liền yên lặng chờ lấy câu sau của nàng.

Nàng nói: "Hồ Tam nương tử, ta cùng Hứa lang đã thành hôn, ta hiện tại là đại nương tử Hứa gia cưới hỏi đàng hoàng."

Ta: "Vậy chúc mừng ngươi nha."

Nàng giống như bị nghẹn họng.

Nàng hung hăng nói: "Hứa lang trong lòng căn bản không có ngươi, không phải bị mê hoặc hắn cũng sẽ không lấy ngươi. Ngươi lại cứ dây dưa bám lấy hắn, cũng sẽ chỉ tự rước lấy nhục thôi."

Đến phiên ta bó tay rồi.

Ta nói: "Ta chỉ mở y quán......"

Nàng nói: "Ngươi đừng cho là ta không biết trong lòng ngươi có chủ ý gì! Từ ngươi sau khi đi, bà mẫu liền lại bệnh, bệnh mỗi ngày một nặng hơn. Ngươi mở cái y quán này, không phải là vì chờ Hứa lang tới tìm ngươi sao?"

Ta thật là không biết.

Nhưng mà , nàng ta nói đúng. Hứa mẫu bệnh đã sớm không có thuốc chữa. Lúc trước toàn bộ nhờ ta dùng yêu lực thay bà ta kéo dài hơi tàn, hiện tại ta đi, bà ta không có thuốc chữa không phải bệnh ngày càng nặng sao?.

Ta lười nhác giải thích, dù sao đã chuyện không liên quan đến ta.

Yên Phi Vân thấy ta thờ ơ, càng là tức giận: "Ngươi thân là hồ yêu, không nghĩ đến tu luyện thành tiên, lại nhất định phải quấn quýt si mê lấy phàm nhân! Ta nói cho ngươi biết, phàm là ngươi dám đánh chủ ý lên  Hứa lang, ta nhất định phải thu phục ngươi lại, vì dân trừ hại!"

Ách, ta nhớ được, lần trước nàng cũng nói muốn thu phục ta cơ đấy.

Ta làm sao không nhìn ra nàng nàng ta có cái bản lĩnh ấy thế?

Ta nói: "Vậy ngươi thu thử cho ta xem nào."

Nàng ta hiển nhiên là không nghĩ tới ta sẽ nói như vậy, lập tức ngây ngẩn cả người, cứng họng, sắc mặt hết sức khó coi.

Ta nói: "Ta không chạy, cũng không chống cự, ngươi bây giờ thu ta thử một chút. Đừng chỉ võ mồm."

Sắc mặt của nàng càng khó coi hơn.

Nàng hung tợn nói: "Ngươi!"

Ta lo lắng nói: "Ngươi phải có năng lực, cũng đừng phí sức ở chỗ này cùng ta võ mồm nữa, mau về nhà suy nghĩ thật kỹ làm thế nào chữa khỏi bệnh cho bà mẫu đi. Nếu ngươi là môn hạ Thiên sư môn, dù sao cũng nên tìm hiểu thuật bồi bổ cơ thể thử xem."

Nàng hung hăng trừng ta một chút, mặt mũi xám xịt rời đi.

Nói thật ta cũng thấy lo lắng thay cho nàng đó.

Trước đó trong lúc đi dạo phố, ta ngẫu nhiên gặp chưởng quỹ cửa hàng son phấn, chưởng quỹ kia kêu ca kể khổ, nói Yên Phi Vân không hiểu kinh doanh, lại chuyện gì cũng muốn nhúng tay vào, khiến cho cửa hàng chướng khí mù mịt, náo loạn cả lên, thua lỗ không ít tiền. Còn tiếp tục như vậy, không sớm thì muộn cũng sập tiệm đóng cửa.

Ta lúc ấy còn an ủi chưởng quỹ kia vài câu: "Không liên quan, cửa hàng nếu đóng cửa, ta liền xây cái khác, còn giao cho ngươi làm chưởng quỹ."

 

7

 

Không có qua mấy ngày, ta lại nghênh đón một vị khác khách không mời mà đến, là tiểu thúc trước đó của ta, Hứa Từ Nghĩa.

Nhắc tới Hứa Từ Nghĩa, cũng là một tay thư sinh. Hắn so ra lớn hơn Hứa Thiến Thiến hai tuổi, vừa mới mười bảy. Vóc dáng rất cao, tính cách như là đứa trẻ chưa dứt sữa mẹ, cách đối nhân xử thế giống hệt huynh trưởng Hứa Nhân Sơn : Không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền. Cái gì cũng mặc kệ.

Lúc trước ta còn ở Hứa gia, đối với hắn tận tâm tận lực chăm sóc, từng li từng tí. Nhưng hắn cứ lải nhải cái gì"Nam nữ khác biệ" , liền con mắt cũng không chịu liếc lấy ta một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ho-tam-nuong-tu/chuong-4.html.]

Bây giờ ta bị hòa ly đi ra ngoài, hắn cũng không sợ nam nữ khác biệt mà mò đến chỗ này hay sao.

Ta ung dung ăn sớm một chút, lại uống hết một canh bát đường phèn nấm tuyết, lúc này mới đến tiền sảnh gặp hắn.

Ta nói: "Đây không phải Hứa tiểu công tử sao, hồi lâu không gặp, có gì muốn làm đây?"

Mặt của hắn đỏ bừng lên, nhẫn nhịn nửa ngày, mới hung tợn nói một câu: "Không tưởng tượng nổi!"

Ta nhịn cười không được: "Lời này của ngươi ta coi như nghe không rõ. Là ai làm cái gì? Làm sao lại không tưởng tượng nổi?"

Hắn chỉ vào người của ta trợn mắt nhìn: "Ngươi, ngươi vốn là một kẻ một đời chồng, bị nhà chồng trục xuất khỏi cửa, vốn nên đóng cửa tỉnh lại, tĩnh tư ngẫm lại lỗi lầm. Nhưng ngươi lại xuất đầu lộ diện, còn mở cái gì y quán, làm trái lễ pháp thánh nhân, quá không ra gì!"

Ta nói: "Hứa công tử, ngươi có biết ca ca ngươi là vì sao hòa ly với ta không? Ta là phạm vào tội nào trong thất xuất* đây?"

 

("Thất xuất" là khái niệm được sử dụng trong thời kỳ phong kiến, theo đó người vợ phạm vào một trong 7 điều  1) Không sinh được con;2) Ghen tuông; 3) Ác tật; 4) Dâm đãng; 5) Bất kính với cha mẹ, ông bà; 6) Bất hòa trong gia đình; 7) Trộm cắp.

. thì bị đuổi khỏi nhà, người chồng cũng được bỏ vợ hợp pháp)

 

Hắn không nói gì.

Ta nghĩ đều nói"Người đọc sách không tin chuyện yêu ma quỷ quái" , Hứa Từ Nghĩa mở mồm đều là thánh nhân nói này thánh nhân chỉ nọ, nên còn lâu mới dám mở mồm nói vì ta là hồ yêu mới bị bỏ.

.

Muốn nói thất xuất liền càng không thể,  rong ba năm kia, ta quả thực chính là thê tử tốt điển hình nha!

Ta nói: "Ca ca ngươi vô cớ bỏ vợ, ngươi thân là đệ đệ không đi trách cứ hắn, ngược lại đến chọn ta một nữ tử yếu đuối, không phải, đây cũng là lễ pháp của thánh nhân gì đấy chứ?"

Hắn càng là đáp cãi được một chữ.

Ta nói: "Đi đi, ngươi cũng đừng ở chỗ này nói cái gì lễ pháp với chả thánh nhân. Ngươi mau về nhà đi, đừng làm hỏng tâm trạng của ta."

Nhưng ta chờ cả buổi, không thấy hắn động đậy, thấy hắn ở nơi đó lề mà lề mề, do do dự dự, muốn nói lại thôi.

Ta là thật có chút sốt ruột, vừa mới sai Tiểu Cam nướng hai bắp ngô, lại không đi thì sẽ bị cháy mất, ăn thế quái nào được nữa.

Ta nói: "Ngươi còn có chuyện gì sao? Có thì nói nhanh lên rồi về đi!"

Hắn lại nhẫn nhịn hơn nửa ngày, mới lên tiếng: "Ngươi nếu là...... Ngươi nếu chịu nghiêm túc tỉnh ngộ, xuống làm lẽ, ta có thể đi khuyên ta ca, đón ngươi về gia môn, làm thiếp thất."

Ta thật sự là không kềm được nữa.

Ta cất tiếng cười to, bởi vì dùng quá sức, kém chút không dừng được.

Hứa Từ Nghĩa trừng trợn mắt lên nhìn, có vẻ bị ta dọa sợ.

Ta nói: "Thật xin lỗi, ngươi mới vừa nói cái gì? Ta không có nghe rõ."

Hắn lẩm bẩm nói: "Ta nói, ngươi nếu là chịu nghiêm túc tỉnh ngộ......"

 

Ta không đợi hắn nói xong liền ngắt lời nói: "Ta tỉnh lại cái gì? Giáng xuống làm thiếp! Hứa gia các ngươi thật là lớn mặt! Bao giờ Biên cương lại có người Đột Quyết xâm phạm liền nên cho ngươi đi thủ tường thành! Da mặt này của ngươi so với áo giáp còn dày hơn nữa đó! Chính là kiếm đ.â.m đao chặt đều không thủng! Còn làm thiếp! Nói cho ngươi, ngươi có quỳ trên mặt đất cầu ta trở về ngươi cũng không xứng! Còn làm thiếp! Ta làm tổ tông của ngươiđược hay không!"

Hắn bị ta mắng chảy m.á.u đầu, xám xịt chạy đi.

Ta vội vàng chạy tới bếp sau đi tìm Tiểu Ca,.

Bắp ngô kia quả nhiên bị chạy.

Ta một bên gặm bắp ngô, một bên nhìn Tiểu Cam phàn nàn: "Thật sự là mất hứng, sáng sớm đã gặp phải cô hồn âm binh."

Tiểu Cam một mặt lo lắng: "Tiểu thư, người sẽ không muốn về Hứa gia chứ?"

Ta lắc đầu: "Làm sao có thể! Ta hiện tại một mình ăn ngon uống sướng, có mơ ta cũng không them về lại nhà bọn họ."

Tiểu Cam thở phào nhẹ nhõm.

Kỳ thật ta cũng biết vì sao Hứa Từ Nghĩa lại tới tìm ta trở về. Hôm nay nhìn cách hắn ăn mặc, quần áo vải vóc là chất liệu tốt, nhưng mà màu sắc quá mức sặc sỡ, cắt xén cũng so dáng người rõ ràng nhỏ hơn một chút. Giày trên chân cũng là thêu thủ công tinh tế, chỉ là hôm nay đã sớm vào hạ, giày của hắn vẫn là giày bông.

Tùy tiện ngẫm lại cũng biết, Yên Phi Vân không phải kẻ chăm sóc hầu hạ người khác

Có lẽ là lúc trước ta hầu hạ đám người Hứa gia quá tốt, hiện nay ta vừa đi, bọn hắn liền không thích ứng được.

Nghĩ tới đây, ta đột nhiên lại mười phần cảm tạ Yên Phi Vân.

Nếu không phải nàng, ta còn phải làm trâu làm ngựa cho Hứa gia thêm bốn năm, thật sự là muốn giảm thọ của bổn tiên mà!

Bình luận

3 bình luận

  • Hay. 🫶🫶🫶🫶

    Phước Kiều 3 tuần trước · Trả lời

    • Truyện hay, ngược tra đã đời, mong anh quàng thượng cũng thành tiên để đi theo chị Hồ ly

      Bom 4 tuần trước · Trả lời

      • Ê truyện hay dth ghê â

        Nyny 4 tuần trước · Trả lời

        Loading...