Chạm để tắt
Chạm để tắt

HỔ PHÁCH - 7

Cập nhật lúc: 2024-08-03 21:00:15
Lượt xem: 1,781

Triều Châu vẫn gọi hắn, hắn đóng sầm cửa sổ lại, âm thanh bên ngoài lập tức im bặt.

 

Tiêu Cảnh Chi nắm chặt lấy vai ta, tựa như con thú bị mắc kẹt: "Ta không cho phép! Ta không đồng ý! Uyển Dao, nàng đừng đi! Những năm qua, là nhờ nghĩ tới hai mẹ con nàng, ta mới chịu đựng được, ta xông pha chiến trận, g.i.ế.c địch, ngoài lý tưởng, báo đáp quốc gia, còn để nàng được người đời ngưỡng mộ! Ta không cho phép nàng đi!"

 

Nhưng trong câu chuyện tình yêu cảm động trời đất của hắn và Triều Châu, ta lại trở thành một trò cười lớn.

 

Ta hỏi hắn: "Nếu nàng ta không theo chàng về, có phải chàng sẽ giấu ta cả đời không? Hoặc nói, những gì chàng và nàng ta đã xảy ra, vốn nghĩ rằng nàng sẽ không quay lại, nên làm càn?" Ta nhẹ giọng hỏi.

 

Nếu Triều Châu không đến, có lẽ ta thật sự không thể biết được sự thật, không thể biết được sự phản bội của hắn.

 

Còn hắn, nhất định sẽ tiếp tục đóng vai người phu quân tốt, người cha tốt, có lẽ đôi khi lơ đễnh, nhớ về nữ tử nồng nhiệt trên thảo nguyên đó.

 

Hắn vội vàng giải thích: "Xin lỗi, xin lỗi, ban đầu ta chỉ coi nàng ta như tri kỷ, là nàng ta cứ mãi theo ta, có một ngày... xin lỗi, khi đó ta quá nhớ nàng..."

 

Có lẽ lần đầu tiên là do thuốc. Nhiều lần sau, có lẽ là do tình đến mà thôi.

 

13

 

Ta im lặng nhìn hắn, nghĩ, khi quyết định lấy hắn, ta đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Chỉ là không ngờ, điều tồi tệ nhất lại đến nhanh như vậy.

 

"Nàng... nàng thật sự không thể tha thứ cho ta? Uyển Dao, nàng nghe ta nói, nếu nàng cầm thư hòa ly, vậy Lân Nhi làm sao đây? Nàng không phải quý trọng nó nhất sao? Nàng nỡ lòng để người ta cười nhạo mẹ nó bị bỏ rơi?"

 

Tất nhiên là không nỡ. Lân Nhi là chiếc áo bông nhỏ thân thiết của ta, tay ta lạnh vào mùa đông, nó đặt tay ta lên bụng nhỏ của nó, rồi khẽ nói: "Nghe sư phụ nói, mẫu thân xưa nay khỏe mạnh, chỉ là sinh con xong, mùa đông mới sợ lạnh, con sưởi ấm cho mẫu thân, mẫu thân sẽ không lạnh nữa."

 

Nhưng, ta càng không muốn nó lớn lên trong một môi trường mà tình yêu của cha cũng phải tranh giành.

 

Trên thế giới này, nhiều thứ có thể tranh giành. Công danh, lợi lộc, kinh doanh, quân công, chỉ riêng tình yêu là không thể tranh giành.

 

Ta không muốn nó còn nhỏ đã nhìn người khác với ánh mắt oán hận, bị buộc phải trưởng thành trong vô số lần thất vọng. Nó nên có một tuổi thơ hạnh phúc.

 

"Vì vậy, ta muốn đưa nó đi." Ta bình tĩnh nói, "Triều Châu muốn gả vào, không thể làm thiếp, Mông Cổ sẽ không đồng ý, người ngoài cũng sẽ lời ra tiếng vào..."

 

"Hoàng thượng đã nói, bảo ta cưới nàng ấy làm bình thê..." hắn ngắt lời ta.

 

Ta sững sờ, rồi bật cười: "Là ta nghĩ nhiều, sao ta không nghĩ tới điều này nhỉ?"

 

Hắn lo lắng nhìn ta: "Nàng không đi nữa sao? Vấn đề này cũng đã được giải quyết rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ho-phach/7.html.]

 

Thật buồn cười, hắn lại nghĩ rằng ta muốn rời đi vì Triều Châu không thể làm thiếp, trong lòng ta luôn có một cơn giận, không thể xua tan.

 

Ta nghĩ, mẹ có lẽ là do sảy thai mà tổn thương cơ thể, nhưng nhiều hơn là do uất ức dồn nén trong lòng lâu ngày, cuối cùng mới dẫn tới cái c.h.ế.t khi tuổi còn trẻ.

 

Gọi là, u uất mà chết.

 

Hắn tiếp tục nói: "Nếu nàng muốn rời đi, ta sẽ không giao Lân Nhi cho nàng, mẹ ta cũng tuyệt đối không đồng ý để cháu của Tiêu gia lớn lên bên ngoài!"

 

Trong ánh mắt hắn có thêm sự điên cuồng, nói với ta: "Dù nàng có hận ta, ta cũng muốn giữ nàng bên mình, Uyển Dao, ta là yêu nàng, thật đấy!"

 

Ta nhìn hắn một cái, tất nhiên ta biết muốn đưa Lân Nhi đi không dễ dàng.

 

14

 

Trên đường về, chúng ta bị ám sát.

 

Hàng chục kẻ bịt mặt, võ nghệ cao cường, chiêu chiêu chí mạng, muốn lấy mạng chúng ta.

 

Vương Đại bảo vệ ta và Thái Nguyệt, ta ôm chặt Lân Nhi, tay cầm một thanh kiếm.

 

Hắc y nhân áp sát chúng ta, Vương Đại nhanh chóng giao chiến với họ, ta cầm kiếm cố gắng ngăn cản hắc y nhân.

 

Tiêu Cảnh Chi nhìn thấy phía chúng ta, muốn qua đây, Triều Châu suýt bị một nhát chém, nàng thét lên một tiếng.

 

Tiêu Cảnh Chi lập tức chạy qua đó.

 

Ta thoáng sững sờ. Ta và hắn từng giúp hoàng thượng tranh đoạt ngôi vị, cũng từng bị truy sát như thế, khi đó hắn liều mạng, cũng muốn chắn mũi tên cho ta.

 

Giờ đây chúng ta đã là phu thê, còn có con, hắn lại để chúng ta trong nguy hiểm, đi cứu một nữ nhân khác.

 

Hắc y nhân cho ta một nhát kiếm, trúng vào vai trái, cũng là vết thương cũ.

 

Ta đau đến mức tim nhói, toàn thân không thể kìm chế mà run lên.

 

Một thanh trường kiếm xé gió bay tới, đ.â.m trúng tim hắc y nhân, ngay sau đó một bóng người chắn trước mặt chúng ta, là sư phụ của Lân Nhi, Chu Hoằng Chân.

 

"Sư phụ! Cứu mẫu thân!" Giọng nói sợ hãi của Lân Nhi vang lên.

 

Loading...