Chạm để tắt
Chạm để tắt

Họ hàng vô ơn - 1

Cập nhật lúc: 2024-07-13 18:02:57
Lượt xem: 3,300

01

 

Tôi được sống lại vào ngày mà bác cả đến nhà tôi và bảo tôi hiến thận cho anh họ.

 

Lần nữa mở mắt ra, tôi thấy bác cả Triệu Ngọc Minh đã ngồi trên ghế sofa nhà tôi.

 

Ông ta đang giải thích với bố tôi rằng, mất một quả thận thực ra không ảnh hưởng lớn đến cơ thể rồi lấy những ví dụ trên mạng ra để nói: 

 

Có người bẩm sinh chỉ có một quả thận mà vẫn sống khỏe mạnh.

 

Thận của con người sẽ thay phiên nhau hoạt động, không phải cả hai cùng hoạt động.

 

Kết luận của ông ta là, con người có một quả thận là đủ sống rồi.

 

"Đó chỉ là một cuộc phẫu thuật nhỏ thôi, nó là anh họ cháu, cháu không thể không quan tâm đến nó được."

 

Bác cả vừa nắm tay tôi vừa khóc lóc.

 

Trong khoảnh khắc mơ hồ, tôi nhớ lại chuyện kiếp trước.

 

Anh họ mắc bệnh suy thận nên bác cả kéo tất cả họ hàng đến kiểm tra ghép thận.

 

Ban đầu tôi không định đi nhưng bố liên tục gọi điện bảo rằng khả năng ghép thành công là rất thấp, chỉ là thủ tục cho bác yên tâm nên thôi cứ có mặt cho xong.

 

Lúc đó tôi đang chuẩn bị thi cuối kỳ, vì không chịu được sự thúc giục của bố nên sau khi thi xong tôi về nhà làm kiểm tra ghép thận.

 

Ai ngờ thận của tôi hoàn toàn phù hợp với anh họ.

 

Chiều hôm đó, bác cả mang một đống đồ đến nhà tôi.

 

Bác cả tha thiết cầu xin tôi.

 

Cũng giống như lần này, nói rằng con người chỉ cần một quả thận là đủ.

 

Bố tôi từ nhỏ đã nghe lời của bác cả.

 

Mẹ tôi thì dễ mủi lòng, họ hàng khuyên nhủ mấy lần là bà đồng ý.

 

Mọi người đều nghĩ rằng tôi nên hiến thận cho anh họ.

 

Dưới áp lực đạo đức của họ hàng, tôi đã hiến một quả thận của mình đi.

 

Lúc đầu, bác cả còn đưa tôi đi du lịch, thường xuyên đến nhà tôi thăm hỏi, mang cho tôi rất nhiều đồ.

 

Sau đó, số lần ông ta đến nhà tôi ngày càng ít đi.

 

Mỗi khi tôi qua nhà bác cả ăn cơm, cả gia đình họ đều nhìn chằm chằm vào bát tôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ho-hang-vo-on/1.html.]

Cho đến ba năm sau, thận của tôi bắt đầu suy yếu.

 

Điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống hàng ngày và cần một khoản tiền lớn để chi trả chi phí y tế.

 

Gia đình bác cả bắt đầu tránh mặt tôi, gặp ai cũng than thở rằng họ có một người thân khó chiều.

 

Họ chặn tôi ngoài cửa, coi việc gặp tôi như gặp ôn dịch.

 

"Ba năm rồi! Chúng tôi đã hầu hạ cô ba năm rồi! Một quả thận thôi mà, bao công sức như vậy thì cũng coi như đã trả xong nợ rồi, cô còn đòi hỏi gì nữa? Nếu cô khổ sở thế thì c.h.ế.t luôn đi!"

 

Họ đá tôi ra ngoài cửa.

 

Chi phí y tế cho việc lọc m.á.u và ghép thận rất lớn, bố mẹ tôi chỉ hỗ trợ một thời gian rồi cũng bỏ cuộc.

 

Vì gia đình tôi không có đủ tiền.

 

Hàng ngày, tôi ngồi chờ trước cửa nhà bác cả, mong được giúp đỡ một ít chi phí y tế.

 

Ngồi chờ mấy ngày mà không ai thèm để ý.

 

Tôi hỏi hàng xóm mới biết, sau lần gặp gỡ không mấy vui vẻ đó, gia đình bác cả đã dọn đi trong đêm.

 

Sau đó, bố mẹ tôi chuẩn bị có con thứ hai.

 

Họ cho tôi một ít tiền rồi đuổi tôi ra khỏi nhà, bảo tôi tự sinh tự diệt.

 

(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)

Cuối cùng, tôi c.h.ế.t một mình dưới gầm cầu.

Dòng suy nghĩ của tôi trở về hiện tại.

 

Bác cả đang nước mắt lưng tròng cầu xin tôi.

 

Nếu không vì kinh nghiệm trải qua kiếp trước, tôi thật sự nghĩ rằng ông ta đáng được thương hại như bề ngoài.

 

Tôi cười hỏi bác xả: 

 

"Bác cả ơi, nếu thật sự chỉ cần một quả thận là đủ cho sự sống, thì bác thử đoán xem tại sao con người lại phải có tận hai quả thận?"

 

Sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.

 

Bác cả đập mạnh lên bàn, mở to mắt nhìn tôi.

 

"Cháu nói thế nghĩa là không muốn hiến thận chứ gì?"

 

Thái độ cầu xin của ông ta biến mất ngay lập tức.

 

Tốc độ lật mặt của bác cả khiến tôi phải ngạc nhiên.

 

Loading...