Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Họ Đều Nói Chúng Ta Thật Ngọt Ngào - Chương 15,16,17,18,19: Cùng có thể bảo vệ em.

Cập nhật lúc: 2024-10-09 01:48:33
Lượt xem: 154

15.

Sau khi Dịch Tịch say rượu, cô ấy thường ngủ đến tận trưa hôm sau và rất ghét bị làm phiền.  

Tôi đợi đến khoảng 12 giờ trưa hôm sau rồi gọi điện cho cô ấy. 

 

Tắt máy.  

Tôi nghĩ chắc cô ấy vẫn chưa tỉnh.  

Vì vậy tôi chờ thêm một lúc, cho đến hơn 3 giờ chiều mà điện thoại của cô ấy vẫn không liên lạc được.  

Tôi bắt đầu thấy lạ.  

Lúc này, chương trình thực tế thực ra cũng đã kết thúc, nhiều khách mời đã lên xe buýt về nhà.  

Tôi đi lên tầng hai, nơi có phòng ngủ của cô ấy, gõ nhẹ cửa.  

Cửa không khóa.  

Tôi đẩy cửa bước vào, bên trong trống rỗng.  

Không có ai.  

Một thành viên trong đoàn làm phim tình cờ đi ngang qua, cô ấy liếc nhìn tôi.  

"À, Chu Ninh à, cô tìm Dịch Tịch à? Cô ấy rời đi trước buổi trưa rồi, nói là công ty có việc nên không về chung với xe buýt."  

Rời đi rồi sao?  

Tôi nhíu mày, hôm qua đã làm náo loạn đến vậy mà cô ấy thậm chí không nói với tôi một lời, cũng không có tin nhắn nào trên WeChat.  

Tôi lấy điện thoại ra, gọi cho Dịch Tịch.  

Vẫn tắt máy.  

Tôi đành phải gọi cho chị Chu, quản lý của cô ấy.  

Lần này điện thoại được kết nối nhanh chóng.  

"Ối trời, tin tức bị lộ ra rồi hả, trời ơi, quả dưa lớn thế này làm tôi ngộp thở luôn..." Chị Chu vừa bắt máy đã nói liên hồi.  

Nhưng khi tôi hỏi về Dịch Tịch thì chị lại sững sờ.  

"Công ty có việc?" Chị Chu dừng lại: "Dạo này lịch trình của cô ấy khá thoải mái, chúng tôi cũng không cử ai đến địa điểm quay chương trình để đón cô ấy về."

16.

Không thể tìm thấy Dịch Tịch ở đâu.  

Cô ấy như thể đã biến mất. Phía công ty và tôi đã thống nhất giữ kín chuyện này, không để lộ ra ngoài. Chỉ là dạo gần đây, mối quan hệ giữa tôi và Dịch Tịch đang được bàn tán rầm rộ.  

Hàng chục tờ báo và tạp chí xếp hàng gọi điện muốn hẹn phỏng vấn chúng tôi.  

Dù tôi và chị Chu đã từ chối tất cả, nhưng độ nóng của sự việc vẫn chưa giảm, và không thể cứ mãi trốn tránh như vậy.  

Chị Chu hỏi tôi: "Chu Ninh, cậu không đoán được Dịch Tịch có thể đi đâu sao?"  

Cô ấy có thể đi đâu được?  

Tôi mang cả chú chó chiêu Tài về nhà.  

Hai con ch.ó ngốc nghếch như một cặp tình nhân cuối cùng cũng được ở bên nhau, mỗi ngày đều vui đùa quấn quýt. Như thể chúng hoàn toàn không nhận ra rằng mẹ chúng đã biến mất.  

Tôi nhớ lại lần đầu gặp Dịch Tịch. Đó là tại buổi lễ bế mạc của một liên hoan phim.  

Tôi được mời lên sân khấu hát một ca khúc chủ đề của phim. Cuối cùng gặp cô ấy tại buổi tiệc mừng sau lễ bế mạc.  

Cô ấy cầm ly rượu vang, bước qua đám đông.  

Trông có vẻ lạnh lùng, giống như hình tượng mà cô ấy thể hiện trên màn ảnh.  

Lúc đó, Dịch Tịch đã khá nổi tiếng.  

Cô ấy vừa giành giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất tại liên hoan phim, trở thành người trẻ nhất nhận được giải thưởng này.  

Tôi đang nói chuyện với một quản lý công ty. Cô ấy cúi đầu bước qua, không để ý mà đụng phải tôi.  

Rượu vang đỏ đổ lên chiếc áo sơ mi vest mà tôi đang mặc.  

Ngay lập tức, một vệt bẩn rượu hiện ra trên chiếc áo trắng của tôi.  

Rất nhiều người nhìn về phía chúng tôi.  

Dịch Tịch chạm vào vết bẩn đó và nói: "Tôi sẽ đền cho cô một chiếc nhé."  

Lúc đó tôi không cần cô ấy đền. Chiếc áo đó không phải là món đồ tôi yêu thích lắm, tôi đã mặc vài lần, cũng không đáng bao nhiêu tiền.  

Nhưng cô ấy vẫn kiên quyết như vậy.  

Tôi nghĩ thôi thì mua một chiếc bất kỳ cũng được, chỉ cần là áo sơ mi trắng bình thường.  

Tôi lái xe cùng Dịch Tịch đến một trung tâm thương mại lớn.  

Tình cờ ở đó có một cửa hàng thú cưng, mèo lẫn chó ở đây đều rất dễ thương.  

Cuối cùng, chúng tôi không mua được áo.  

Cả hai mỗi người lại dắt một chú chó về nhà.

17.

Tôi đã chọn rất lâu mới quyết định lấy chú chó Corgi.

Bởi vì nó rất ngoan. Không ồn ào, không sủa, dễ thương vô cùng.

Nhưng Dịch Tịch lại ngay lập tức chọn chú chó chăn cừu Đức bị nhốt trong lồng. Nó có thân hình to lớn hơn hẳn so với những con ch.ó cùng lứa, kêu gào loạn xạ, trông rất hung dữ.

Sau này tôi hỏi Dịch Tịch tại sao cô ấy lại chọn chú chó tên là chiêu Tài.

Rõ ràng tính cách của nó không hợp với cô ấy chút nào.

Cô ấy nói: “Nhưng chiêu Tài trông có vẻ sẽ bảo vệ được em mà.”

Dịch Tịch bước vào làng giải trí từ khi mới hơn mười tuổi. Nhưng không giống như những ngôi sao nhí khác, hoàn cảnh gia đình của Dịch Tịch vô cùng tồi tệ.

Lúc cô ấy 6-7 tuổi, mẹ đã bỏ đi theo người khác, còn cha cô ấy là một con nghiện cờ bạc, chỉ coi cô ấy như một cái máy kiếm tiền.

Trong bộ phim đầu tiên, cô ấy suýt bị đạo diễn tấn công t.ì.n.h d.ụ.c trên phim trường.

Cô ấy đã đập vỡ hai chai bia lên đầu đạo diễn và khóc lóc chạy ra ngoài. Cuối cùng  trốn trong một góc hành lang, run rẩy sợ hãi.

Cô ấy kể lại sự việc cho cha mình. Dù cha cô ấy là một kẻ tệ bạc, nhưng Dịch Tịch vẫn nghĩ ông là người thân duy nhất mà cô ấy có.

Nhưng tên cờ b.ạ.c đó lại tát cô ấy một cái.

Ông ta mắng: “Người ta coi trọng con thì con phải biết ơn chứ, tự cao cái gì?”

Cô ấy bị tát đến choáng váng, tai ù lên, cả người hoàn toàn bất động. Sau đó, cô ấy bị thay thế trong bộ phim đó, nữ phụ khác lên thay.

Bộ phim đó thất bại cả về doanh thu lẫn danh tiếng. Vị đạo diễn kia cũng biến mất khỏi làng giải trí sau một loạt sự cố khác sau đó.

Nhưng trong giới showbiz nặng về mối quan hệ này, Dịch Tịch đã phải trải qua một quãng đường dài đầy khó khăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ho-deu-noi-chung-ta-that-ngot-ngao/chuong-1516171819-cung-co-the-bao-ve-em.html.]

Bị đóng băng, không có tài nguyên, dính đầy scandal.

Thậm chí cô ấy còn nghiện rượu.

Công ty không quan tâm cô ấy, cũng không có nơi nào để đi. Cô ấy đã dùng số tiền còn lại mua một căn hộ nhỏ và sống một mình.

Cô ấy gọi đó là ngôi nhà an toàn.

Sau này, khi cả hai chúng tôi đều đã thành danh, tôi và cô ấy thường xuyên đến căn hộ nhỏ đó.

Cô ấy nói ở đây không có truyền thông, không có paparazzi, không ai ngờ rằng có ngôi sao nào lại sống ở đây.

Tự do nhất là như vậy.

Và tôi vẫn nhớ rõ ngày cô ấy dắt chú chó Triêu Tài về, đôi mắt sáng rực nhìn tôi và nói: “Em cảm thấy nó có thể bảo vệ em.”

Trong phút chốc, tôi nhẹ nhàng nói với Dịch Tịch:

“Có lẽ, tôi và con ch.ó Corgi ngốc này cũng có thể."

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

“Có thể bảo vệ em.”

18.

Tôi nhờ bạn chăm sóc hai chú chó. Sau đó lái xe lên đường cao tốc, hướng về vùng ngoại ô, nơi có căn nhà an toàn của Dịch Tịch.  

Đứng trước cửa, tôi hít một hơi sâu, lục trong túi lấy chiếc chìa khóa dự phòng ra.  

Đẩy cửa vào...

Cuối cùng tôi đã tìm thấy Dịch Tịch.  

Cô ấy cuộn mình ở góc giường, co người lại như một cục nhỏ, quay lưng về phía cửa ra vào.  

Rèm cửa được kéo kín, căn phòng trông có vẻ hơi u ám.  

Tôi từ từ bước tới.  

Dịch Tịch nghe thấy tiếng động, quay đầu lại. Nhìn thấy tôi, mắt cô ấy đỏ hoe, trông vô cùng tủi thân buồn bã.  

Tôi ngồi xuống mép giường, chạm vào mặt cô ấy. 

 

"Bà xã, sao vậy?"  

Cô ấy đột nhiên bật khóc nức nở, chui vào lòng tôi.  

"Chu Ninh đáng ghét, em cứ tưởng chị sẽ không cần em nữa!"

"Lần trước chỉ vì chuyện uống rượu mà anh đòi chia tay với em… Em nghĩ sau khi chị thấy dáng vẻ điên rồ của em hôm qua, chắc chắn sẽ không muốn gặp lại em nữa, hu hu hu hu."

"Có phải chị định bỏ rơi em không?"

"Nếu chị đến đây để mắng em rồi đá em đi thì cứ nói thẳng ra đi..." 

 

Tôi ôm chặt Dịch Tịch, vuốt ve mái tóc cô ấy.  

"Ai nói tôi sẽ đá em đi chứ?"

"Em quên rồi à, hôm qua chúng ta đã nói là sẽ ở bên nhau cả đời."

  

Dịch Tịch ngước lên nhìn tôi, ánh mắt đầy ngạc nhiên không tin nổi.  

"chị không giận sao?"  

Tôi lắc đầu.  

Cô ấy đã từng chịu tổn thương, vì vậy cô ấy luôn muốn được yêu thương, được lựa chọn một cách chắc chắn, muốn có một mái ấm. 

 

Tôi nói: "Em uống rượu, tôi sẽ nấu canh giải rượu cho em.  

"Em phát điên, tôi sẽ bao dung cưng chiều mà ôm lấy em."

"Em muốn một người yêu, tôi sẽ ở bên em cả đời."  

Cô ấy cười rạng rỡ.  

"Thật không?"  

"Thật mà."  

19.

Tôi cho Dịch Tịch xem những bình luận trên điện thoại. Cô ấy tỉnh rượu rồi tắt máy chạy trốn, không dám lên mạng chút nào.  

Cô ấy nghĩ trên mạng toàn là những tin tức chế nhạo mình. 

 

Nhưng bây giờ mới nhận ra là không phải.  

Thực ra, đều là lời chúc phúc.  

Đầu cô ấy tựa vào vai tôi, chỉ vào những bức ảnh chung trên mạng, cười hạnh phúc nói:  

"Họ đều nói chúng ta thật ngọt ngào."

"Em còn tưởng chúng ta sẽ bị coi là ví dụ xấu và bị đuổi khỏi giới giải trí... nói chúng ta làm hư trẻ con... hu hu hu."  

Tôi mỉm cười nhìn cô ấy.  

Yêu một người, chỉ liên quan đến tình yêu, không liên quan gì đến mọi thứ khác.  

Tôi và Dịch Tịch, cùng với hai chú chó ngốc nghếch, chụp một bức ảnh gia đình.  

Đăng lên Weibo, chính thức công bố.  

Nhiều bậc tiền bối trong giới giải trí cũng đến chúc mừng. Có người đi đường nói lần công bố này vượt qua cả ranh giới giới tính và tầng lớp, thật sự có ý nghĩa.  

Tôi và Dịch Tịch chuyển về sống chung với nhau.  

Nếu an toàn nhà muốn nuôi hai chú chó thì hơi chật chội một chút.  

Chúng tôi đã mua một căn nhà lớn hơn.  

Thành lập một bệnh viện thú y từ thiện, chuyên cứu giúp mèo và chó lang thang.  

Chú chó Chiêu Tài và chú chó Vượng Phúc chính là đại sứ. Hai chú chó, một lớn một nhỏ, ngày ngày lững thững đi lại bên trong.  

Sau khi kết thúc một ngày làm việc, tôi và Dịch Tịch sẽ đến đó vuốt ve những chú chó lông xù.  

Chúng tôi tạm thời chưa có ý định nhận nuôi trẻ con.  

Dịch Tịch nói: "Vậy thì chúng ta cứ ở bên mấy bé lông xù này thôi."  

Tôi đáp: "Được mà."  

Cả đời nhé.  

(Hoàn).

Loading...