Hiểu nhầm rồi, anh yêu em - Phần 7

Cập nhật lúc: 2024-07-11 14:48:39
Lượt xem: 349

Mỗi khi đặc biệt căng thẳng, tôi lại nghĩ đến Lục Duẫn và Bạch Lạc Lạc, hai cái tên luôn xuất hiện cùng nhau.

Không hiểu sao, tôi không muốn thừa nhận thất bại, cũng không muốn thua kém người khác. Tôi nỗ lực với sự sự kiên trì trong lòng. Tôi cũng uống vài ly khi thực sự không thể chịu đựng được.

Áp lực của tôi phần lớn đến từ bản thân mình, còn áp lực của Tống Cẩn lại đến từ gia đình. Mặc dù anh lớn lên ở Pháp nhưng mẹ anh là người Trung Quốc và bà đã phải vật lộn suốt chặng đường từ một ngôi làng nông thôn, nơi “trọng nam kinh nữ” cho đến khi bà di cư sang Pháp.

Mẹ của Tống Cẩn đã ly hôn với người chồng Pháp ngay sau khi có con, nhưng bà lại nhận được rất nhiều may mắn. Với số tiền ít ỏi này, bà sớm thành lập công ty riêng. Một người phụ nữ thực sự mạnh mẽ. Nhưng mẹ của Tống Cẩn lại có một mong muốn rất nghiêm túc là con trai mình hóa rồng và có mong muốn được kiểm soát.

Từ nhỏ Tống Cẩn đã giống như một cỗ máy học tập, sống theo yêu cầu của mẹ. Học nhạc cụ gì, chọn chuyên ngành gì và làm bài kiểm tra nào, mọi thứ đều được sắp xếp. Có thể nói, Tống Cẩn chẳng hề lo lắng gì cho tương lai của mình nhưng ngày nào anh cũng sống trong trầm cảm.

Tôi đã nhìn thấy Tống Cẩn suy sụp và hút thuốc suốt đêm khi bị gia đình bắt phải thở, anh đã nhìn thấy tôi say khướt, vừa khóc vừa nói về tình yêu của tôi dành cho Lục Duẫn. Không ai ghét ai cả, một tình bạn cách mạng đã được rèn giũa.

Tôi và Tống Cẩn đến quán bar vừa uống rượu vừa trò chuyện.

“Vậy là anh kế thừa công việc kinh doanh của gia đình à?” tôi hỏi, lắc rượu trong ly.

13

Người đàn ông trước mặt uống một ngụm rượu trong ly, yết hầu lăn vài vòng, đôi mắt xanh nhạt lộ ra chút lãnh đạm.

"Ừm." Tống Cẩn lười biếng đáp lại.

Tôi mím môi, không nói thêm gì nữa, nâng ly lên đưa lên không trung, nuốt xuống vị đắng trong miệng.

Từ ngắn gọn này thực sự ẩn chứa rất nhiều sự bất lực. Tôi biết Tống Cẩn không sẵn lòng. Ngay cả với anh, chúng cũng là xiềng xích, xiềng xích khiến anh khó thở.

Điều Tống Cẩn thích là vẽ tranh. Sự lệch lạc giữa lý tưởng và hiện thực, lý tưởng luôn nhường chỗ cho hiện thực.

Nhìn thấy tôi im lặng, Tống Cẩm cười lớn: "Sao vậy, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau một lần rồi mà trông cay đắng thế này sao?"

Tôi cũng cười.

Từ đó về sau, hai người ngầm hiểu nhau, không còn nhắc tới những chuyện không hay đó nữa mà uống hết ly này đến ly khác.

Khi đi du học, tôi uống rượu khá giỏi. Tôi chỉ không biết tại sao, nhưng hôm nay tôi có vẻ say rất nhanh. Nếu không tôi sẽ không bị ảo giác trước mắt.

Tôi thực sự đã nhìn thấy Lục Duẫn trong quán bar, người được cho là đang làm thêm giờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hieu-nham-roi-anh-yeu-em/phan-7.html.]

Tôi khẽ lẩm bẩm: “Hình như tôi say rồi.”

Tống Cẩn dùng khuỷu tay nhẹ nhàng chạm vào tay tôi, nâng cằm cách đó không xa: “Đó không phải là chồng em sao?”

Tôi nheo mắt và nhìn theo hướng Tống Cẩn chỉ.

Đúng là Lục Duẫn. Nhưng hình như có Bạch Lạc Lạc đứng ở bên cạnh anh ta.

Tình cờ có một nhóm thanh niên đi ngang qua trước mặt tôi, chắn mất tầm nhìn của tôi. Tôi nóng lòng xác nhận nên đột nhiên đứng dậy. Không ngờ uống nhiều quá, bước đi luống cuống, loạng choạng lùi về phía sau.

May mắn là Tống Cẩn kịp nhìn thấy và dùng đôi tay nhanh nhẹn đỡ tôi.

"Cảm ơn."

Nói xong, tôi ngước mắt lên đã bắt gặp ánh mắt của Lục Duẫn đang đứng đối diện. Đúng là có Bạch Lạc Lạc đứng bên cạnh anh ta, trùng hợp thay, áo khoác của anh ta lại khoác lên người Bạch Lạc Lạc.

Trong quán bar ồn ào, tôi dường như chợt không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào mà ánh mắt lại dán chặt vào hai người đối diện.

“Không phải anh định làm thêm giờ sao?”

“Em không ở nhà xem phim à?”

Tôi và Lục Duẫn cùng nói rồi đột nhiên im lặng. Sự im lặng là bình yên của tối nay.

14

Tôi vịn vào bàn để đứng vững, sau đó tôi nhìn thấy váy của Bạch Lạc Lạc bị bẩn. Vì vậy, việc mượn áo khoác của Lục Duẫn được coi là một hành động lịch sự. Chỉ là tôi keo kiệt, tôi ghen tị và tôi không vui.

Cơn say ngày càng dâng cao và tôi biết mình không thể ở lại lâu hơn nữa.

Nếu không, khi đi lên, tôi sợ mình sẽ nói ra điều gì đó không thể cứu vãn, tổn thương. Tôi liếc nhìn họ rồi quay người rời đi.

Lục Duẫn hoảng sợ.

Lục Duẫn nắm lấy cổ tay tôi và chỉ bằng một lần dùng sức, Lục Duẫn bế tôi vào vòng tay vốn đã không vững chắc của mình. Cùng lúc đó, chiếc áo vest tuột khỏi vai Bạch Lạc Lạc.

Trong ánh mắt kinh ngạc của tôi và Bạch Lạc Lạc, Lục Duẫn bế tôi lên và vội vã bước ra ngoài. Tư thế này giống như tư thế của thổ phỉ cướp trại phu nhân lao về phòng tân hôn.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...