HIỆP KHÁCH TRƯ KIẾN SẦU - Ngoại truyện 3

Cập nhật lúc: 2024-07-03 01:31:37
Lượt xem: 3,469

6

Ta đáng ch//ết, không ngờ Dương Hỉ Nhi lại lợi dụng kẽ hở của luật pháp.

Tiêu đầu đuổi theo ta, ba lời hai lẽ giải thích mọi chuyện xảy ra ở huyện Đào Nguyên, ta chỉ cảm thấy một cơn giận không ngừng sôi trào.

Dương Hỉ Nhi!

Nàng ta dám.

Nữ tử ta yêu thương, lại để nàng ta hành hạ đến suýt ch//ết!

Nàng ta biết thân thể Hạnh Nhi chưa khỏe.

Nàng ta cố ý!

7

Ta lừa Hạnh Nhi.

Lửa ở huyện nha là ta đốt.

Lửa ở tiểu viện cũng là ta đốt.

Chậc.

Dương Hỉ Nhi sao mệnh lớn thế, thế mà cũng không c.h.ế.t cháy.

Không muốn để Hạnh Nhi biết, là vì không muốn nàng chịu áp lực tâm lý.

Có chuyện gì, ta tự mình gánh là được.

Nhưng không kịp xử lý Dương Hỉ Nhi nữa.

Ta phải mang Hạnh Nhi nhanh chóng rời đi.

Khổng Hiền Vương dã tâm quá lớn, hắn và hoàng đế đã xé mặt, chỉ sợ không lâu nữa hai huynh đệ họ sẽ binh đao gặp nhau.

8

Đại đương gia sơn trại cũng là người khổ mệnh.

Cũng không sống được nữa mới lên núi làm sơn tặc.

Cha mẹ hắn đều không còn, c.h.ế.t trong trận đói mười năm trước.

Không chỉ cha mẹ hắn, người trong sơn trại theo đại đương gia nổi dậy đều là cô nhi.

Cha ta ăn chặn tiền cứu tế của họ.

Tuy là cha ta phạm tội, nhưng trong lòng ta vẫn áy náy.

Làm sơn tặc sớm muộn bị triều đình thanh toán, ta phải kiếm đường lui cho họ.

Cha phạm lỗi, cuối cùng phải có người bù đắp.

9

Hạnh Nhi cô nương này gan cũng lớn quá!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hiep-khach-tru-kien-sau/ngoai-truyen-3.html.]

Đại đương gia cũng dám đưa thuốc hổ sói này cho nàng.

Ta hỏi nàng, có hối hận không?

Nàng như con sói con lao lên cắn miệng ta.

Nồng nhiệt, ngay thẳng, chân thành.

Đây là Hạnh Nhi.

Tốt, Hạnh Nhi, đời này ta sẽ không để nàng đi.

10

Nghe nói lần này hoàng đế phái thế bá tướng quân trấn áp phản quân.

Khổng Hiền Vương trò hề này cũng nên kết thúc.

Nhưng thân thế ta không giấu được nữa.

Hạnh Nhi phát hiện ra ta có vấn đề.

11

Thế bá biết ta chưa ch//ết.

Chuyện này ta nghĩ rất rõ ràng, năm đó nếu đội áp giải cố ý tra, ta không thể trốn lâu như vậy.

Chắc chắn có người âm thầm giúp ta, mới khiến “Lục Sơn” thật sự c.h.ế.t trên đường lưu đày.

Nhưng thế bá mở miệng gọi tên thật của ta, ta không thể giấu Hạnh Nhi nữa.

Ta đã nghĩ rồi, nàng nếu không cần ta, ta sẽ xa xa theo sau nàng, yêu ma quỷ quái gì cũng không hại được nàng.

Nhưng, nàng hiểu ta.

Thời thiếu niên, ta học làm người, học làm quan, mọi thứ đều vì nhập sĩ.

Cha tham ô, nhưng dạy ta vì dân sinh.

Ta sống đến nay, Hạnh Nhi lại nói ta là anh hùng.

Nay, ta chỉ muốn làm anh hùng của riêng nàng.

12

Nàng không muốn biệt hiệu “Trư Kiến Sầu”!

Vậy nên nàng thành “Tú Hoa nương tử”.

Được rồi.

Ta nhìn xa xa cô nương cưỡi ngựa ngoảnh lại cười tươi với ta.

Thiên nhai lộ viễn.

Sơn cao thủy trường.

Hiệp khách Trư Kiến Sầu, cảm tạ nàng nguyện cùng ta bôn tẩu giang hồ.

Bình luận

39 bình luận

Loading...