HIỆP KHÁCH TRƯ KIẾN SẦU - Chương 36 + Ngoại truyện 1

Cập nhật lúc: 2024-07-04 17:14:21
Lượt xem: 2,509

36

Trước khi rời đi, chúng ta tiện tay lấy đi hai con ngựa của Trấn Quốc tướng quân.

Hi hi, lần cuối cùng làm sơn tặc.

Chúng ta trở về trấn Đào Nguyên, gặp đại nương hàng xóm, giúp bà xây lại nhà.

Mẹ ta không đợi được ngày thái bình,đại nương  nói có ngày mẹ ta đột nhiên tỉnh táo, không chấp nhận được cha và đệ đệ ta c.h.ế.t trong nồi, chạy về nhà treo cổ.

Phúc Uy tiêu cục đã lập nghiệp ở phương Bắc, chúng ta đến thăm.

Ông chủ tiêu cục nghe nói chúng ta sau này làm sơn tặc, tức đến mức râu ria bay phấp phới, Khúc nương tử bên cạnh cười khúc khích:

"Còn chưa kể điều tức giận hơn đâu, người ta làm sơn tặc mà còn dẫn thuộc hạ chiêu an, được ăn lương của triều đình, ngài tức sớm quá đấy."

Xua đuổi ông chủ xong, Khúc nương tử hỏi chúng ta:

“Sau này các ngươi định đi đâu?”

Thiên nhai lộ viễn.

Sơn cao thủy trường.

(Đường đời muôn dặm.

Núi cao sông dài.)

Hiệp khách Trư Kiến Sầu và Tú Hoa nương tử sắp bôn tẩu giang hồ rồi!

(Hoàn chính văn)

(Phiên ngoại - Lục Xuyên)

1

Năm ta mười hai tuổi, bị tru di.

Bọn họ nói cha ta tham ô tiền cứu tế, hại c.h.ế.t nhiều người.

Ta không tin.

Ngày trước cha ta còn dạy ta làm người, phải chính trực, phải nhân nghĩa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hiep-khach-tru-kien-sau/chuong-36-ngoai-truyen-1.html.]

Nhưng chứng cứ bày ra trước mắt, không cho ta không tin.

Cha ta bị bắt đi vẫn nói—

“Sơn nhi, cha đi sai đường rồi!”

Mẹ ta không chấp nhận được, đi theo cha.

Một đêm, nhà tan cửa nát.

Quan phủ đến bắt chúng ta đi lưu đày, ta biết, muốn chúng ta c.h.ế.t quá nhiều người, bọn họ sẽ không để chúng ta bình an đến nơi lưu đày.

Nhũ mẫu bảo vệ ta chạy khỏi đội lưu đày, bà cầu ta sống tốt.

Nhưng nhà không còn, ta làm sao sống?

Trước đây cha còn, ta chưa bao giờ lo lắng về tiền bạc, thức ăn.

Ta chỉ cần học tốt sách thánh hiền, nếu có sức còn có thể học vài chiêu của thế bá tướng quân.

Nay nhà họ Lục sụp đổ, ta còn không bằng chó hoang ven đường.

Không có hộ tịch, không có lộ dẫn, ta chỉ có thể thu mình trong núi như người hoang dã, thấy gì ăn được liền cố nhét vào miệng, còn phải đề phòng lợn rừng, sói hoang trong núi.

Cuối cùng, ta đói đến phát cuồng.

Dưới núi có đội xe ngựa đi qua, họ dừng lại cắm trại bắt đầu nấu ăn, ta không nhịn được đi trộm bánh họ để một bên.

Đến khi bị đè xuống đất ta mới thấy rõ đó là một đội tiêu xa.

Ta bắt đầu bán mạng cho tiêu cục.

Ta đổi tên, gọi là Lục Xuyên.

Cha hy vọng ta như núi, trở thành nam nhi đỉnh thiên lập địa.

Nhưng nay ta chỉ muốn như sông suối bò sát trên mặt đất, cứ thế cầu sống tạm bợ.

Bọn họ nói ta hành sự tàn nhẫn, gặp cướp tiêu liền liều mạng c.h.é.m giết.

Thật ra trong lòng ta rất vướng bận.

Ta tuy muốn sống, nhưng không quý mạng, trong lòng nghĩ nếu có ngày c.h.ế.t trong tay sơn tặc, cũng coi như không phụ lòng tin của tiêu đầu.

Cứ thế, ta từ học trò, làm đến tiêu sư rồi thành tiêu đầu.

Bình luận

39 bình luận

Loading...