HIỆP KHÁCH TRƯ KIẾN SẦU - Chương 17

Cập nhật lúc: 2024-07-05 04:26:49
Lượt xem: 5,129

17

Khi mở mắt ra lần nữa, ta nằm trên chiếc giường thuở bé của mình, bên cạnh không có ai.

Trong sân vang lên tiếng mẹ ta vừa khóc vừa mắng:

"Hỉ Nhi, con thật không có lương tâm, đi lâu như vậy mà không gửi một tin tức nào về nhà, con có biết chúng ta lo lắng cho con biết bao nhiêu không?"

Dương Hỉ Nhi cũng khóc, "Mẹ, nữ nhi bất hiếu, giờ nữ nhi đã chuộc thân, chúng ta hãy sống tốt cùng nhau."

Sau đó là tiếng của cha ta.

"Chuộc thân rồi sao, ta biết mà, con thật biết cách xoay xở..."

Ta kéo thân thể yếu ớt bước xuống giường, khi di chuyển đến cửa thì họ nhìn thấy ta.

Trong sân im lặng một lúc.

Cảnh tượng thật ấm áp.

Cha mẹ nước mắt lưng tròng, mỗi người nắm một tay của Dương Hỉ Nhi.

Bá mẫu ôm đệ đệ đứng bên cạnh cười tươi rói.

Thật chói mắt.

Thật ghê tởm.

Mẹ ta ngượng ngùng rút tay ra, tiến đến đỡ lấy ta.

"Hạnh Nhi, con xuống giường làm gì? Trước đó sức khỏe con không phải đã hồi phục khá tốt sao? Sao hôm nay lại ngất xỉu rồi?"

Ta chỉ vào Dương Hỉ Nhi, "Không bằng hỏi nữ nhi ngoan của cha mẹ hoặc là..."

Tay ta từ từ hạ xuống, ánh mắt vô cảm lướt qua họ.

"Hoặc hỏi chính cha mẹ đi, năm xưa cha mẹ đã tính toán thế nào với con."

Trong sân ngoài Dương Hỉ Nhi mặt lộ vẻ khiêu khích, không ai dám nhìn ta.

Một lát sau, cha ngập ngừng mở lời: "Nhắc lại chuyện đó làm gì, mọi việc đã qua lâu rồi, con và phu quân hiện tại không phải sống rất tốt sao?"

"Ha ha ha ha!" Ta giận quá mà cười, chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói, "Chuyện này không qua được đâu, cha!"

Dương Hỉ Nhi vội vàng tiếp lời, nước mắt lưng tròng.

"Cha, chuyện này nói ra cũng là lỗi của con, con cũng không ngờ muội muội không thể chấp nhận sự thật."

Nàng vội vàng kể lại chuyện hôn sự với Lục Xuyên vẫn còn giá trị.

Cha ta nghe xong cũng ngẩn người, "Chuyện này..."

Trong lòng ta bỗng dưng nhen nhóm hi vọng.

Nhưng cha nói: "Nha môn đã nói như vậy, thì cứ làm theo thôi."

Cứ làm theo?

Cứ sống một cách mơ hồ như vậy?

Ta thì sao?

Ai sẽ làm chủ cho ta?

Ta nói: "Nếu đã như vậy, tất cả đừng sống nữa, con muốn báo quan, con muốn hỏi xem quan lớn có quản chuyện này không."

Mẹ thấy ta quyết liệt, vội vàng khuyên nhủ: "Hạnh Nhi! Mọi chuyện đã đến nước này, con báo quan thì có ích gì? Chẳng phải muốn bức tử cha mẹ sao?"

Cha chắn trước mặt ta, giọng mềm mỏng: "Hạnh Nhi, cha biết con ấm ức, chuyện này chúng ta đều có lỗi với con, sau này cha sẽ tìm cho con một gia đình tốt hơn, nếu con không muốn gả, cha sẽ nuôi con suốt đời!"

Lại nữa rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hiep-khach-tru-kien-sau/chuong-17.html.]

Những lời này ta đã nghe chán rồi.

Biết ta ấm ức, nhưng vẫn làm như vậy.

Biết có lỗi với ta, nhưng vẫn muốn ta nuốt đắng cay này xuống.

Ta cười khổ.

"Cha, mẹ. Con không hận cha mẹ xếp con cuối cùng, con cũng không hận cha mẹ vì bảo toàn mà để con gả thay.

"Nhưng cha mẹ ngàn lần không nên, vạn lần không nên, không nên đồng ý cùng Dương Hỉ  Nhi tính kế với con."

Mẹ cuối cùng cũng có chút thương ta, "Hạnh Nhi! Cha mẹ cũng không biết hôn ước của Hỉ Nhi vẫn còn giá trị!"

Nhưng ta không cần sự thương xót của bà ấy nữa.

Ta gạt tay bà ra, bước ra ngoài.

Cha thấy chiêu này không hiệu quả, tức giận quát lớn.

"Đuổi nó ra ngoài! Ngay cả lời của cha mà nó cũng dám không nghe, nếu nó dám đến nha môn tố cáo Hỉ Nhi, ta sẽ tố cáo nó bất hiếu! Đang yên đang lành không muốn sống, muốn làm cho gia đình bất an, một đứa con gái nhỏ mà dám làm loạn trời!

"Ta đã sớm muốn đuổi nó đi! Bà cứ khăng khăng giữ lại, tốn bao nhiêu tiền thuốc để giữ mạng nó!"

Những lời nói... như muôn vàn mũi tên đ.â.m vào tim ta.

Ta nhìn cha mặt đỏ tía tai, tiếp tục bước ra ngoài.

Ông thấy ta vẫn không chịu khuất phục, lao đến giơ tay t//át ta một cái.

"Đồ c.h.ế.t tiệt, mạng ngươi là do ta ban, giờ ta sẽ đ//ánh ch//ết ngươi!"

Ông là đồ tể, sức mạnh rất lớn.

Miệng ta đầy vị máu.

Ta nhổ ra một ngụm máu, chậm rãi nói:

"Cha mẹ, tiền nuôi dưỡng con, con sẽ tìm cách trả lại gấp đôi.

"Nữ nhi bất hiếu, thà đi tu làm ni cô, cũng không muốn ở lại cái nhà này."

"Hạnh Nhi!" Mẹ cuối cùng cũng hoảng hốt.

Có lẽ ánh mắt ta quá tuyệt vọng, bà ấy lại sợ.

Bà vội vàng ngăn cha lại, "Lão gia! Ông muốn làm ra chuyện lớn sao!

"Hạnh Nhi! Lại đây nhận lỗi với cha, chuyện này sẽ qua thôi!"

Thấy ta vẫn không dừng bước, mềm cứng không ăn thua, bà dứt khoát buông tay cha ra.

"Con vốn là đứa con hiếu thảo, sống với Lục Xuyên một thời gian ngắn sao lại trở nên như vậy?"

Cha bị bà ngăn lại, có lẽ cũng sợ chuyện lớn, không còn muốn đánh, ông hừ lạnh sau lưng ta:

"Tốt! Nó nói sẽ trả tiền! Ta muốn năm mươi lượng bạc! Để dành cho tiểu tử cưới vợ!"

Ta bước đến cửa, thấy Nhị thúc co rúm trong góc.

Ông mở miệng, nhưng không nói được gì.

"Nhị thúc, những câu chuyện của thúc đều là lừa gạt.

"Làm gì có chuyện anh hùng ra tay tương trợ, chỉ có ta là bị thúc lừa."

Nói xong, ta quay lại.

Ánh mắt xuyên qua cha mẹ, Dương Hỉ Nhi, rơi vào tượng Bồ Tát trong gian chính.

"Hừ, thần tiên?

"Ta cúng dường ngài, ngài hại ta xuống địa ngục. Nếu ngài có linh, đáng lẽ phải để kẻ ác bị trừng phạt!"

Bình luận

39 bình luận

Loading...