HIỆP KHÁCH TRƯ KIẾN SẦU - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-07-05 04:18:25
Lượt xem: 6,127

11

Tỷ tỷ vẫn ở lại.

Mẹ sinh ta thì cơ thể yếu đi, từ nhỏ ta đã được tỷ tỷ chăm sóc.

Hổ tử nhà nhị thúc không hiểu chuyện, thích gọi ta là đứa trẻ bệnh tật, đều là tỷ tỷ đứng ra bảo vệ.

Khi đó tỷ tỷ trong mắt ta như một nữ hiệp hành hiệp trượng nghĩa.

Dù ta hận nàng không hiểu rõ sự tình, nhưng cũng thương nàng.

Dù sao... cũng là tỷ tỷ của mình.

Có một số việc vẫn phải nói rõ, chúng ta không thể luôn giữ nàng lại.

Qua năm mới, nàng phải tự mình tìm cách mưu sinh, về nhà mẹ đẻ hay tự thuê một căn viện, không thể cứ mãi sống với muội muội, muội phu.  

Tỷ tỷ liền đồng ý ngay.

Dù vậy, ta không thể không thừa nhận, sự xuất hiện đột ngột của nàng khiến ta có chút không thoải mái.

Ta vô thức so sánh mình với nàng, dù ánh mắt của Lục Xuyên dừng trên người tỷ tỷ lâu hơn một chút cũng làm ta lo lắng.

Dù sao, ban đầu người đính hôn với Lục Xuyên không phải ta, mà là nàng.

Ta thậm chí... bắt đầu lo sợ nàng sẽ cướp đi cuộc sống yên bình của ta.

“Ta thật xấu xa.

“Sao ta lại có thể nghĩ như vậy về nàng.”

Ta tự nhủ.

Ta dọn ra khỏi tây ốc, cùng Lục Xuyên sống ở chính phòng.

Tây ốc.

Ta và tỷ tỷ cùng trải giường.

Một lát sau, mùi thuốc lan tỏa trong sân.

Ta đứng ở cửa nhìn ra, Lục Xuyên ngồi trong sân, cầm quạt rách canh nồi thuốc.

Từ sau khi ta tròn mười lăm, lại bắt đầu uống thuốc.

Không phải để chữa bệnh, thầy thuốc nói ta vẫn còn hơi yếu, cần uống để bồi bổ cơ thể.

Tỷ tỷ ngồi trên giường, mặt giấu trong ánh nến không rõ biểu cảm, “Hạnh Nhi, lần trước muội nói với ta rằng hắn là người tốt, ta còn tưởng muội an ủi ta, giờ nhìn thấy thật sự là hắn yêu thương muội.”

“Thấy muội hạnh phúc như vậy, ta yên tâm rồi, từ khi vào Điền phủ ta đã lo lắng cho muội, sợ vì sự bướng bỉnh của ta mà hại muội cả đời.”

Tay ta ngừng lại khi đang chỉnh chăn gối.

Trong lòng bỗng dâng lên sự xấu hổ.

Nàng vì ta mà vui mừng, ta lại phòng bị nàng như vậy.

Ta không dám nhìn vào mắt tỷ tỷ, vội vàng rời khỏi.

12

Ngày mùng Hai lẽ ra là ngày trở về nhà mẹ đẻ.

Mùng Một ta đã nói với tỷ tỷ rằng lần này ta và Lục Xuyên sẽ về trước để thăm dò ý tứ của cha mẹ, nếu cha mẹ không còn giận tỷ nữa thì tỷ hãy về sau.

Lúc ăn cơm, ta nói với cha về tỷ tỷ.

Ta không nói rằng tỷ tỷ đang ở chỗ ta, mà chỉ nói tỷ tỷ gần đây gặp một số khó khăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hiep-khach-tru-kien-sau/chuong-11.html.]

Tin tức nhà họ Điền dọn đi trong đêm vẫn chưa truyền ra, người ngoài cũng chỉ nghĩ rằng họ Điền về quê cũ đón Tết.

Mẹ ôm đệ đệ, thở dài.

Cha mặt mày xụ xuống, "Nhắc tới nó làm gì, chẳng phải gây đủ phiền phức cho nhà rồi sao! Nếu nó có chút lương tâm, Tết này đã về nhà thăm một chuyến!"

Mẹ nói: "Trước đây còn định chuộc Hỉ Nhi về, giờ đệ đệ con ra đời, nhà cửa đâu đâu cũng cần tiền.

"Hạnh Nhi, con giờ sống tốt, nên giúp đỡ tỷ tỷ con nhiều hơn. Nói cho cùng, nếu không nhờ tỷ tỷ con, làm sao con có thể gả được cho người tốt như Lục tiêu đầu?"

Lời này làm ta thấy lòng không thoải mái, nên không đáp lời mẹ, chỉ cúi đầu ăn cơm giả vờ như không nghe thấy.

Bên cạnh bỗng truyền đến một tiếng cười khẽ, Lục Xuyên đặt chén trà xuống, nói một cách lãnh đạm:

"Đúng là phải cảm ơn tỷ tỷ, nếu không phải vì nàng hành xử vô lý, ta cũng không lấy được Hạnh Nhi tốt thế này."

Danh tiếng Lục Xuyên chẳng tốt đẹp gì, vừa mở miệng, mẹ ta đã sợ hãi run rẩy, liên tục đáp vâng.

Bữa cơm này mỗi người một suy nghĩ, cuối cùng chẳng ai vui vẻ.

Trên đường về, chàng đi trước, ta theo sau bước lên bóng của chàng.

Đột nhiên, ta hỏi: "Xuyên ca, huynh thực sự thấy ta tốt sao?"

Ta luôn cảm thấy mình là một gánh nặng.

Khi còn nhỏ, lúc ta sinh ra đã khiến cha mẹ phải chia nhà, sau đó lại thường xuyên uống thuốc, cha mẹ không nói ra, nhưng mỗi lần lấy thuốc đều nhăn mặt, giảm đi một nửa lượng thuốc mà đại phu kê, cho đến khi ta làm ở xưởng thêu mỗi tháng kiếm được một ít tiền, mới có thể lấy thuốc đầy đủ.

Nhà ta dù làm nghề bán thịt nhưng buôn bán thời nay nào có dễ dàng.

Huyện Đào Nguyên mỗi lần có quan huyện mới tới, thuế lại nặng thêm một tầng, dân chúng trong lòng khổ, nhưng ai dám đối đầu với quan lại?

Cha mẹ có thể dành dụm tiền cho ta dưỡng bệnh, là đã đối xử với ta rất tốt rồi.

Ta đương nhiên không trách việc ngày ấy khi dì nói ta thế thân gả, cha mẹ liền vội vàng đồng ý.

Ta là một củ khoai nóng bỏng tay, cuối cùng có thể giúp họ một lần, cũng coi như đã tận hiếu.

Nhưng Lục Xuyên lại nói, "Cưới được người tốt như Hạnh Nhi."

Cảm giác được công nhận khiến ta vui sướng, muốn xác nhận lại một lần nữa.

Lục Xuyên quay đầu nhìn ta.

"Đương nhiên Hạnh Nhi của ta là một cô nương tốt."

Ánh nắng mùa đông lạnh lẽo, nhưng như phủ lên người chàng một lớp viền bạc.

Ta vui mừng hẳn.

Quấn lấy chàng hỏi:

"Nói thêm đi, thêm nữa đi, ta tốt ở chỗ nào?"

"Mắt nhìn người tốt."

"Hả?"

"Lần đầu gặp đã biết ta là anh hùng."

"Xuyên ca chàng đang trêu ta!"

"Nàng phải uống thuốc đều đặn, ta còn đợi cùng nàng ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa đây, nữ hiệp g.i.ế.c lợn."

"Chàng nghe từ đâu ra vậy?"

"Đi mà hỏi nhị thúc của nàng."

"Tên này khó nghe quá, tặng chàng luôn đó!"

Bình luận

39 bình luận

Loading...