Chạm để tắt
Chạm để tắt

HẾT HẠN, KHÔNG CHỜ ĐỢI - CHƯƠNG 8

Cập nhật lúc: 2024-09-05 23:29:23
Lượt xem: 1,705

8

 

Sau một hồi lâu, anh cười khổ: "Thẩm Từ, cô thật sự chưa từng thích tôi."

 

Tôi và Ôn Tẫn chia tay trong không khí không vui.

 

Những ngày này Ôn Tẫn luôn ở công ty, tôi bàn giao công việc xong liền tự cho mình kỳ nghỉ, rủ bạn thân đi dạo phố.

 

Thật ra tôi rất ít có thời gian cho bản thân. Từ khi nhận được sự giáo dục tinh hoa của ông nội, tôi mỗi ngày đều bận rộn giữa các buổi học và những chuyến đi đến lớp.

 

Sau này tốt nghiệp sớm, tôi lại vội vàng tiếp quản công việc của nhà họ Ôn.

 

Tôi kể với Thẩm Vi về chuyện tôi muốn ly hôn với Ôn Tẫn. Người phụ nữ xinh đẹp cắn ống hút, nghe xong chỉ cười khẽ.

 

"Cũng tốt."

 

Chúng tôi đã làm bạn nhiều năm, cô ấy là người duy nhất biết về chuyện giữa tôi và Ôn Tẫn.

 

Đi mỏi chân, chúng tôi ngồi nghỉ trên ghế dài bên đường. Thời tiết ở Vinh Thành thay đổi rất nhanh, dường như mấy hôm trước vẫn là mùa hè, bỗng nhiên đã chuyển sang mùa thu.

 

"Mình tưởng cậu sẽ khuyên mình đừng ly hôn chứ." Tôi cười.

 

Trong mắt mọi người, dù tôi thông minh và tài giỏi đến đâu, thì việc tôi là một người phụ thuộc vào nhà họ Ôn mà lấy được Ôn Tẫn, thực sự là trèo cao.

 

Thẩm Vi tựa vào vai tôi, "Tiểu Từ, ngay từ lần đầu gặp cậu, mình đã thấy cậu rất mệt mỏi. Bề ngoài cậu luôn tỏ ra rất tốt với mọi người, nhưng mình cảm thấy trái tim cậu như một vùng đất hoang không có lấy một ngọn cỏ, cậu quá coi trọng những ân tình, cũng quá sợ trên đời này sẽ không còn ai liên quan đến cậu nữa."

 

Những ngày sau khi chia tay với Ôn Tẫn hồi cấp ba, tôi như bị một trận cảm lạnh nặng, cả cơ thể lẫn tinh thần đều kiệt quệ chưa từng có, mệt mỏi đến tột cùng, tôi thường xuyên khóc trong chăn vào ban đêm.

 

Nhưng sáng hôm sau, tôi vẫn phải tiếp tục học những khóa học đã được sắp xếp sẵn.

 

Ông nội Ôn rất coi trọng tôi, tôi là hình mẫu cháu gái mà ông hằng mong ước.

 

Biết điều, ngoan ngoãn, chưa từng trái lời.

 

Tôi cũng rất sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của ông, tôi run rẩy, không dám lơ là, căng mình làm theo tất cả những yêu cầu của ông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/het-han-khong-cho-doi/chuong-8.html.]

 

"Vậy nên Tiểu Từ, ly hôn vui vẻ."

—--------

 

Anh xé nát bản thỏa thuận ly hôn, tôi lại bảo người khác mang đến.

 

Chỉ cần anh mở mắt, liền có thể nhìn thấy bản thỏa thuận ly hôn đã được ký sẵn.

 

Cứ như vậy kéo dài suốt hai tháng, tôi và Thẩm Vi đi du lịch khắp nơi trong nước, khi quay về quê nhà đã gần Tết.

 

Trấn Từ lạc hậu nhưng đẹp đẽ, nổi tiếng với nghề làm gốm, cũng là nguồn gốc của tên tôi.

 

Ngôi nhà cũ của gia đình đã bị tôi phá bỏ từ vài năm trước và xây dựng lại thành một căn nhà hai tầng màu trắng.

 

Ôn Tẫn liên tục gửi tin nhắn cho tôi.

 

"Thẩm Từ, em có trái tim không?"

 

"Em có trái tim không?"

 

"Tiểu Từ, em định như vậy với anh cả đời sao?"

 

"Vợ ơi, anh nhớ em lắm."

 

Tin nhắn không ngừng tới, chằng chịt đầy cả màn hình điện thoại.

 

"Tiểu Từ, xin lỗi, anh yêu em."

 

Thẩm Vi ghé mắt nhìn một cái, "Anh ấy trông có vẻ rất thích cậu."

 

"Có lẽ vậy."

 

Tôi xoay xoay chiếc bình gốm trắng trong tay, đặt lên bàn trong sân, cắm vào đó một bông hoa hướng dương.

 

"Nhưng một người có thể thích rất nhiều người. Hồi cấp ba, anh ấy cũng nói thích mình , mình đã tin. Sau khi kết hôn, anh ấy cũng đã nói nhiều lần rằng anh ấy yêu mình ."

 

Loading...