Chạm để tắt
Chạm để tắt

HẾT HẠN, KHÔNG CHỜ ĐỢI - CHƯƠNG 11

Cập nhật lúc: 2024-09-05 16:30:21
Lượt xem: 2,311

11

 

Làm bạn với mối tình đầu của chồng cũ rõ ràng không thể xảy ra với tôi.

 

Nhưng Tịch Sương đóng phim ở Trấn Từ khoảng ba tháng, cô ấy cũng không quen ai, nên rất tự nhiên ngày nào sau khi hết cảnh quay cũng đến nhà tôi ăn chực.

 

Món ăn ở Trấn Từ hơi mặn và cay, cô ấy không quen lắm, ăn cơm tôi nấu xong thì lì lợm không chịu đi.

 

Hằng ngày tôi theo các sư phụ trong thị trấn học làm gốm, lúc rảnh rỗi thì quay video đăng lên một ứng dụng video nước ngoài, thật bất ngờ lại thu hút được khá nhiều sự chú ý.

 

Hôm đó Tịch Sương cúi đầu ăn mì, ăn mà mặt đầy hạnh phúc.

 

"Ngon quá, bảo sao Ôn Tẫn thích cô đến vậy." Cô ấy nghĩ gì đó, hỏi: "Sao cô lại ở đây một mình, cãi nhau với Ôn Tẫn à?"

 

Tôi chống cằm nhìn cô ấy, "Chúng tôi ly hôn rồi."

 

"Hả?" Cô ấy có vẻ sốc, "Tôi tưởng hai người chỉ cãi nhau thôi, tôi cảm giác Ôn Tẫn thật sự thích cô mà. Lần trước nhận điện thoại của cô , anh ấy mất hồn mất vía, suýt làm tôi cũng gặp tai nạn. Sau đó ở bệnh viện, tuy anh ấy không nói ra, nhưng tôi cảm giác anh ấy luôn chờ cô đến thăm anh ấy."

 

Tôi nhớ lại cuộc gọi tôi đã thực hiện khi anh ấy bị tai nạn xe hơi, khi đó tôi đang nói về thủ tục ly hôn với anh ấy, và tôi mím môi.

 

Tịch Sương dường như có chút buồn bã, “Thực ra, tôi thường xuyên theo dõi tin tức về cô . Nếu không có Ôn Tẫn, có lẽ chúng ta đã có thể trở thành bạn bè.”

 

“Tôi cũng vậy.” Tôi dùng đũa khuấy nhẹ bát mì trong tay, có phần lơ đãng.

 

Tôi cũng từng quan tâm đến tin tức về Tịch Sương, cũng từng tìm cách quan sát xem cô ấy là người như thế nào.

 

Tịch Sương và tôi nhìn nhau cười, giờ nghĩ lại, cả hai đều thấy thật buồn cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/het-han-khong-cho-doi/chuong-11.html.]

 

Sau khi quay xong phim, cô ấy rời đi, còn tôi trở về Dung Thành, dùng tất cả số tiền mình có để thành lập một công ty nhỏ, phát triển một ứng dụng video.

 

Không biết từ đâu Tịch Sương biết được tin này, liền ngay lập tức quảng bá, thậm chí đăng ký tài khoản và đăng tải một video hơn một phút trên đó.

 

Sau đó, ứng dụng video này bất ngờ nổi tiếng, tôi tranh thủ cơ hội mời nhiều ngôi sao hạng A tham gia, giai đoạn đầu quảng bá tôi gần như đổ hết toàn bộ tích lũy của mình vào đó.

 

Ôn Tẫn đã chuyển một khoản tiền lớn vào tài khoản của tôi, tin nhắn anh gửi ngắn gọn.

 

“Khi có doanh thu anh muốn chia lợi nhuận.”

 

Sau này, ứng dụng video ngày càng phát triển, nhiều người dùng đầu tiên trên nền tảng này cũng trở thành những người tiên phong hưởng lợi.

 

Công ty nhỏ ban đầu chỉ có một tầng cũng dần dần lớn mạnh.

 

Khi kỷ niệm năm năm, công ty đã đi vào ổn định, tôi thuê một giám đốc chuyên nghiệp quản lý và quay lại Từ trấn để làm gốm, thỉnh thoảng đăng một vài video ngắn, cũng thu hút không ít người hâm mộ.

 

Trấn Từ, nhờ bộ phim của Tịch Sương, giờ đây đã trở thành một điểm du lịch nổi tiếng, ngày nào cũng nhộn nhịp.

 

Kết hợp với việc tôi liên tục quảng bá thị trấn qua các video, chính quyền địa phương còn mời tôi cùng tham gia quảng bá, khi số người hâm mộ vượt mốc năm triệu, tin nhắn của Ôn Tẫn gửi tới, “Chúc mừng.”

 

Những năm qua, anh luôn như vậy, mỗi dịp lễ Tết đều đến tìm tôi ăn cơm, không bỏ lỡ bất kỳ sự kiện quan trọng nào của tôi, nhưng cũng không quá gần gũi, giữ ở một khoảng cách thích hợp.

 

Tôi đáp lại: “Cảm ơn.”

 

Tôi nghĩ, cứ như vậy cũng tốt, giữa chúng tôi đã từng có oán hận, nhưng không đến mức không nhìn mặt nhau, hơn nữa, ông nội anh ấy đã có ân với tôi.

 

Thế thì cứ như vậy đi.

 

Loading...