Chạm để tắt
Chạm để tắt

Hệ Thống Chung Cực Chuyết Tế - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-15 16:10:43
Lượt xem: 1,142

09.

 

Ngày cuối cùng trước hạn của cốt truyện, tôi dẫn lão Yên đến địa điểm liên quan nhiệm vụ - một chợ đèn lồng ngoài trang viên.

 

(Truyện chỉ đăng tải trên page Nhân Sinh Như Mộng và web MonkeyD, các chỗ khác đều là ăn cắp không xin phép.)

 

Lúc này trời đã xế chiều, đèn lồng được giăng khắp nơi, chúng tôi dừng trước gian hàng đèn lồng lớn nhất, sang trọng nhất, đoán đố đèn, đối câu đối, chỉ thấy lão giả ung dung tự tại, đưa ra những câu đối khó, còn tôi nhíu mày, đối đáp như nước chảy mây trôi.

 

"Một người là đại, hai người là trời."

 

"Một mười là đất, hai mươi là vua."

 

"Lúa lửa là thu, lúa nắng là thơm."

 

"Người từng là sư, người không thể thành phật?"

 

"An bần thủ đạo đạo vô cùng."

 

"Khổ hàn tu thiền thiền ý sâu."

 

(Nguyên tác :

「一人为大,二人为天。」

 

「一十为土,二十为王。」

 

「禾火为秋,禾日晒成香。」

 

「人曾是僧,人弗能成佛?」

 

「安贫守道道无穷。」

 

「苦寒修禅禅意深。」)

 

 

Chỉ trong một nén nhang, chúng tôi đã tranh luận qua lại vài lần, lão giả hừ một tiếng, quay đầu đưa cho tôi một chiếc đèn nhỏ méo mó, coi như là tặng, tôi đắc ý cầm đèn, ra hiệu cho Yên La Hi phía sau lên.

 

Đùa à, "Thanh âm cảm hứng" tôi ba tuổi đã thuộc lòng, chút trò vặt này có thể làm khó tôi?

 

(Đây là cuốn sách dạy về thơ Trung và quy tắc âm luật của thơ, thường được dùng để dạy học sinh từ nhỏ, bạn nào cần có thể gg thêm nha.)

 

Tiếp theo, là khoảnh khắc cao trào của cốt truyện.

 

Chỉ thấy lão giả vuốt râu, mũi ngửa lên trời: "Một hai ba bốn năm."

 

Rể hiền Diêm La Hi cũng thông minh, thản nhiên mở miệng: "Lên núi đánh hổ."

 

Lão giả sững sờ, lập tức xúc động run rẩy, nước mắt giàn giụa: "Ôi trời, công tử tài năng quá, câu đối này kỳ lạ mạnh mẽ lại độc đáo, lão hủ kinh ngạc không thể tả!"

 

Tôi: ????

 

Không phải chứ, nói gì mà kinh ngạc đến vậy, ngưỡng cửa của kinh ngạc cũng thấp quá đi?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/he-thong-chung-cuc-chuyet-te/chuong-5.html.]

Lão giả rõ ràng là đại học sĩ của Hàn Lâm Viện đã cáo lão hồi hương, lập tức nắm tay phu quân của tôi cảm thán: 

 

"Ta đã lâu không nghe những vần thơ thơm ngát như vậy."

 

"Công tử siêu trần tuyệt phàm, không giống như một số người đầy mồm sư sư phật phật, quá đặt nặng, đầy mùi chua, tục không thể tả..."

 

Tôi: ...

 

Hello? Có cần phải dẫm lên mặt tôi để khen người không?

 

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ kinh ngạc, tôi nghiêm mặt đi nhanh về phía trước, Yên La Hi người cao chân dài, vài bước đã bắt kịp tôi.

 

Dưới bầu trời đầy đèn lồng, mặt anh ta như đoá hồng liên, dường như lo lắng: 

 

"Phu nhân không vui sao?"

 

Tôi dùng tay áo quạt gió, giọng điệu mỉa mai: 

 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

"Ta nào dám, ngài là rể hiền độc nhất vô nhị trên trời dưới đất mà!"

 

Anh ta chưa kịp phản ứng, hệ thống đã báo tin cho tôi trước.

 

"Chế nhạo +1"

 

Lập tức một cơn tức giận xông thẳng lên đỉnh đầu, tôi sợ nổi nóng nói linh tinh OOC, lập tức vung tay áo, vứt đèn nhỏ rời đi.

 

Nhưng không biết đằng sau lưng tôi, nụ cười ngọt ngào ban đầu của Yên La Hi lập tức thay đổi, trở thành lạnh lẽo khắc sâu.

 

Kỳ lạ thay, nụ cười ngọt ngào đó treo trên mặt anh ta, như gương mặt người khác được dán lên, giả tạo cứng nhắc, ngược lại là biểu cảm lạnh lẽo m.á.u lạnh này càng hợp với anh ta.

 

"Ngọc Tử Chân, ngươi rõ ràng không biết chữ, lần này sao đối đáp chỉnh tề, văn tư như dòng nước chảy?"

 

"Hừ, ta xem ngươi diễn tiếp thế nào!"

 

10.

 

Mặc dù người con rể này hàng ngày đều bị bắt nạt, không bao giờ chăm chỉ học hành, tính cách cũng hẹp hòi và nông cạn, nhưng một khi ra khỏi gia đình nhỏ bức bối này, tất cả những nhân vật lớn đều có thiện cảm với anh ta, tất cả các tiểu thư đều lao vào và ủng hộ anh ta từng bước một để vươn lên trên mọi người.

 

Có thể nói một cách có trách nhiệm rằng, trong nguyên tác, tất cả những cô gái độc thân của Đại Diệp đều mong muốn làm thiếp của anh ta.

 

Con gái của đại học sĩ cũng đã say đắm người con rể này ngay lần gặp đầu tiên trên con phố lồng đèn sáng chói, chỉ là Yên La Hi mãi nghĩ về chuyện khác nên hoàn toàn không chú ý đến cô ấy.

 

(Truyện chỉ đăng tải trên page Nhân Sinh Như Mộng và web MonkeyD, các chỗ khác đều là ăn cắp không xin phép.)

 

Cô gái nhìn thấy anh ta cau mày nhưng vẫn không che giấu được vẻ đẹp trai, ngay lập tức đem lòng yêu mến và rụt rè tiến lên bắt chuyện: "Công tử này…"

 

Cô ấy ngượng ngùng đưa ra một tấm thiệp thơm phức, nhưng bị mỹ nam trước mặt lạnh lùng đánh rơi.

 

"Xin lỗi, tôi không thể cầm."

 

"Cái gì!"

 

Cô gái bị từ chối thẳng thừng, mặt tái nhợt, ngã vào vòng tay của người hầu, đồng thời, tôi, người đã trở về trang viên, lại bị hệ thống nhắc nhở một loạt, khiến tôi xây xẩm mặt mũi.

Loading...