Chạm để tắt
Chạm để tắt

Hệ Thống Chung Cực Chuyết Tế - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-15 16:06:41
Lượt xem: 1,381

03.

 

Tuy nhiên, là một tác giả web đầy đầu toàn là chiêu trò, à không, là kế hoạch tuyệt vời, tôi đã tự tin dẫn người chạn phu của mình đi đến sảnh chính.

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

 

Ngọc gia chủ rất dễ nhận ra, ông ngồi ở vị trí chính sảnh, ánh mắt uy nghiêm, hai đường nét sâu sắc trên khuôn mặt.

 

Tôi nhớ lại những hoạt động ngày thường của nguyên chủ trong truyện, hành lễ đơn giản bằng khăn tay.

 

"Chúc cha mạnh khỏe."

 

Ai ngờ, đối phương hừ một tiếng lớn như động đất: "Gặp cha sao không quỳ?"

 

"Người đâu, mang gia pháp ra!"

 

"Ơ?" Tôi quay lại nhìn, quả nhiên xung quanh mọi người đều ngoan ngoãn quỳ, đầu không dám ngẩng.

 

Bao gồm cả chồng tôi.

 

Cái gọi là gia pháp chính là một cây roi dài màu đỏ tía, không đánh đến đứt không ngừng, tôi đang kinh hoàng thì thấy hai người hầu mạnh mẽ giữ cổ thiếu niên, ép người xuống quỳ sát đất.

 

"Cha, điều này... hình như không đúng cho lắm???"

 

(Truyện chỉ đăng tải trên page Nhân Sinh Như Mộng và web MonkeyD, các chỗ khác đều là ăn cắp không xin phép.)

 

Người ngồi ở vị trí chính hừ một tiếng: "Con là con gái duy nhất của ta, không thể đánh hỏng được, để phu quân con thay thế đi!"

 

Mẹ kiế.p, nhiều vấn đề quá!

 

Cuối cùng chẳng phải tôi chịu tội sao?

 

Thế là tôi vung tay, giọng điệu lạnh lùng: "Cha, phu quân là thân thể thư sinh, nếu đánh cho tàn tật, sẹo lồi, sau này làm sao vào triều làm quan, mang lại vinh quang cho nhà họ Ngọc?"

 

Một lời nói ra này khiến gia chủ rơi vào suy nghĩ.

 

Điều này có vi phạm nhân thiết của nhân vật không? Tất nhiên là không.

 

Trong cốt truyện, Ngọc gia chủ cho con gái duy nhất tuyển rể là để cải thiện gen của gia đình, cả gia tộc cùng nhau nuôi dưỡng một người đọc sách, không đối xử tốt đã là ngược đãi, bản chất đã trái với lẽ thường.

 

Vì vậy tôi dùng mong muốn có danh tiếng vẻ vang của ông ta để phản công mong muốn ngược đãi phu quân, rất hợp lý.

 

Trong tình huống khó khăn, người cha danh nghĩa của tôi vuốt râu, lông mày nhíu chặt: "Vậy theo ý con nói, cha nên làm gì?"

 

Tôi bước lên một bước, cầm lấy cây roi đỏ và chơi đùa trong tay, nụ cười đầy thú vị: 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/he-thong-chung-cuc-chuyet-te/chuong-2.html.]

"Cha, nóng vội không thể ăn đậu hũ nóng, chi bằng đày anh ta đến một trang viên hẻo lánh, để con ngày đêm trông coi, không đạt được công danh quyết không quay về!"

 

"Hay! Hay lắm, không đạt được công danh quyết không quay về!" 

 

Lão cha hào hứng kích động mạnh đến mức mặt tím tái, như thể những ngày tươi đẹp đang ở trước mắt, ông liền nắm tay tôi, đầy tình cảm: 

 

"Con à, con phải cẩn thận, cây roi này con đã đánh gãy mười cây rồi, nghe lời cha, ít nhất cũng để lại mạng cho anh ta lên kinh ứng thí, có được không?"

 

Ôi mẹ ơi, trời đất ơi?

 

Tình tiết quan trọng như vậy giờ mới nói à?!

 

Vậy tôi còn đấu tranh cái gì nữa, sớm làm con cá mặn chờ chec không phải tốt hơn sao ?

 

04.

 

Thực tế, chưa đầy ba tháng nữa là kỳ thi xuân.

 

Đến ngày đó, nam chính chắc chắn sẽ đứng đầu bảng, sau đó bị bảy tám mươi vị quan chức cao cấp bắt về làm rể, nói không chừng, tôi, người vợ đầu độc ác này, sẽ bị anh ta bỏ lại phía sau, tự do tự tại không phải tốt hơn sao.

 

Vì vậy tôi đã gian lận, trực tiếp quẹo trái đổi bản đồ, hôm đó đưa anh ta rời xa khỏi nơi đông người, đến một trang viên hẻo lánh ở kinh thành.

 

Thay vì đấu đá trong nhà, tôi dùng việc trồng trọt, đây chính là bí quyết của văn học mạng có thuỷ quân nhiều.

 

Thiên tai không thể tránh, họa do con người có thể tạo ra, việc đầu tiên tôi làm khi đến trang viên là ra lệnh cho tất cả người hầu không được vào trong, mọi việc ăn uống, quần áo đều do tôi quản lý, ngăn ngừa khả năng gây loạn.

 

Những kẻ vi phạm đều bị phạt nặng, tuyệt đối không khoan dung.

 

Vợ cả không hổ là kẻ độc ác, luật lệnh này được thực hiện nghiêm túc, cả trang viên không thấy bóng người chạy, ngay cả người giúp tôi đuổi muỗi cũng không tìm thấy.

 

Lúc này đang là mùa hè, muỗi dĩn côn trùng bay đầy, tôi và chồng tôi bị cắn cho đầu bù tóc rối, tôi gọi anh ta: "Đúng rồi, tên chàng là gì nhỉ?"

 

Trước sự quan tâm đột ngột của tôi, anh ta cúi mắt xuống.

 

"... Yên La Hi."

 

"Ồ, đúng rồi, là cái tên này."

 

Lúc này trời dần tối, chỉ cần anh ta không nói gì, dáng vẻ ngồi dưới trăng đúng là thiếu niên lang hoàn mỹ, nhân trung như ngọc.

 

(Truyện chỉ đăng tải trên page Nhân Sinh Như Mộng và web MonkeyD, các chỗ khác đều là ăn cắp không xin phép.)

 

Tôi gãi nốt muỗi trên cổ, nhìn người đàn ông trước mặt, có lẽ vì thiên mệnh ghen ghét, hầu hết muỗi đều đuổi theo anh ta, để lại trên làn da trắng như sứ những nốt sưng to, tệ hơn tôi nhiều.

 

Không được, cứ thế này không thể ngủ được!

Loading...