Chạm để tắt
Chạm để tắt

Hãy lắng nghe anh - Ngoại truyện 2- Ngôn Hành

Cập nhật lúc: 2024-07-23 13:52:32
Lượt xem: 208

Tôi đã gặp phải những chuyện như vậy rất nhiều, trong tiềm thức cho rằng cô ấy cũng là loại phụ nữ muốn trèo cao, nên đã tỏ ra thái độ không mấy khách khí.

 

Tôi không biết cô ấy không thể nói cho đến khi cô ấy đưa điện thoại ra.

 

Tôi cảm thấy xấu hổ và áy náy vì suy đoán ác độc của mình nên đã hiểu lầm người ta nên đương nhiên phải xin lỗi.

 

Cô ấy mỉm cười nhẹ nhàng, như thể cô ấy không quan tâm đến lời xúc phạm của tôi.

Thiết Mộc Lan

 

Điều này ngay lập tức xoa dịu tâm trạng tự trách móc và lo lắng của tôi.

 

Bầu không khí xung quanh vô cùng yên tĩnh. Nụ cười của cô ấy dịu dàng đến mức in sâu vào tâm trí tôi.

 

Sau khi đưa Ngôn Tinh Tinh về nhà thành công, tôi lập tức đi công tác.

 

Trong lúc đi công tác, tôi đang suy nghĩ nguyên nhân Chu Thính Thính không nói được, lúc trở về bèn đi tìm Ngôn Tinh Tinh để nghe ngóng tình hình.

 

Con bé dường như nhận ra sự quan tâm đặc biệt của tôi dành cho Chu Thính Thính, mắt trợn ngược lên và gào to: "Anh, anh đừng nói là anh thích Thính Thính đấy nhé? Em nói cho anh biết đấy! Chúng ta từ nhỏ đã có cùng sở thích, em thích cậu ấy nhiều như vậy, anh nhất định trốn không khỏi vận mệnh này rồi! Không được, không được, anh, anh không xứng với cậu ấy!”

 

Ngôn Tinh Tinh bỏ chạy mà không nói lời nào, khiến tôi sững sờ tại chỗ.

 

Thích sao?

 

Thích là như thế nào?

 

Khi tôi còn nhỏ, bố mẹ đã sắp xếp cho tôi học piano. Khi tôi lớn lên, họ sắp xếp cho tôi học quản lý. Sau khi tốt nghiệp, họ yêu cầu tôi tiếp quản công ty.

 

Tôi không từ chối bất cứ điều gì, đây gọi là thích ư? Không hẳn.

 

Đây không phải là lần đầu tiên Ngôn Tinh Tinh nói điều này.

 

Khi còn nhỏ, tôi đã chơi game hàng giờ trên chiếc máy chơi game yêu thích của con bé, đến nỗi tôi thậm chí còn quên cả việc tập piano.

 

Con bé hỏi tôi có thích máy chơi game không?

 

Cái này có tính là thích không? Tôi không biết.

 

Cho đến hôm đó ở sân bay, khi nhìn thấy Chu Thính Thính đang đi về phía người đàn ông vô gia cư như thể đang tuyệt vọng, tôi đã tỏ ra luống cuống, thậm chí bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

 

Không hề nghĩ ngợ, tôi đi thẳng tới và ôm cô ấy đi. Khủng hoảng đã qua đi. Tôi chưa kịp thư giãn thì đã nhìn thấy Chu Thính Thính với khuôn mặt giàn giụa nước mắt.

 

Cô ấy nhìn tôi với vẻ bất bình và oán trách, như thể tôi đã làm trì hoãn công việc của cô ấy vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hay-lang-nghe-anh/ngoai-truyen-2-ngon-hanh.html.]

 

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

 

Tôi chưa kịp kịp hiểu ra thì cô ấy đã ngất đi trong vòng tay tôi, trán nóng bừng, tim tôi lập tức thắt lại.

 

Tôi nghĩ đây mới là thích.

 

Trong bệnh viện, tôi mặc kệ ánh mắt xua đuổi của cô ấy, đợi Ngôn Tinh Tinh tới nhắc nhở rồi mới rời đi.

 

Tôi không thể không gửi tin nhắn cho cô ấy, lấy cớ quan tâm đến tình trạng của cô ấy để tìm hiểu tình hình hiện tại của cô ấy, đồng thời còn đi điều tra chuyện của cô ấy.

 

Vụ tai nạn đã được đưa lên tin tức và rất dễ được biết đến. Tôi nghĩ cô ấy bị mất giọng vì dây thanh quản của cô ấy có vấn đề.

 

Vì vậy, tôi đã hẹn gặp bác sĩ và đến nhà cô ấy.

 

Nhưng mọi chuyện không như tôi tưởng tượng, không phải bác sĩ không nỗ lực cứu chữa mà là cô ấy không hợp tác.

 

Cô ấy không muốn mở miệng, đây là điều mà tôi nhanh chóng nhận ra.

 

Tôi tôn trọng cô ấy và rời đi cùng bác sĩ.

 

Đã lâu lắm rồi tôi không trêu hoa ghẹo bướm bên ngoài, bố mẹ thấy xung quanh tôi không có phụ nữ, họ lại bắt đầu liên lạc với nhà họ Đường.

 

Việc kinh doanh của nhà họ Đường có vấn đề, bố mẹ tôi không còn kén chọn nữa mà nhanh chóng đạt được sự nhất trí với họ. Sau đó, tôi nhận được thông báo đến lấy chứng chỉ vào ngày mai.

 

Thật nực cười, tôi uống rượu ở nhà xong thì mơ mơ màng màng tìm đến nhà Chu Thính Thính.

 

Khoảnh khắc tôi nhìn thấy cô ấy, tôi thực sự muốn ở lại.

 

Giống như Ngôn Tinh Tinh, ở lại ba tháng, ba tháng không bị ai quấy rầy.

 

Tôi trơ tráo xin ở lại qua đêm và cô ấy đồng ý.

 

Trong thời gian này, tôi không dám làm phiền cô ấy, nhưng tôi thấy cô ấy gặp rất nhiều vấn đề nhỏ, chẳng hạn như nhiều khi cô ấy bận rộn đến mức quên cả ăn.

 

Kỹ năng nấu nướng của tôi khá tốt nên tôi chu cấp cho cô ấy ba bữa một ngày và đảm đương mọi việc nhà.

 

Đúng như lời Ngôn Tinh Tinh nói, tôi không đủ tốt với cô ấy nên không dám tỏ ra khác thường, chỉ có thể im lặng ở bên cô ấy.

 

Mãi đến khi cô Đường tới cửa, tôi mới bắt đầu lo lắng.

 

Loading...