Chạm để tắt
Chạm để tắt

Hãy là người hầu của cô ấy - 6

Cập nhật lúc: 2024-08-15 20:52:27
Lượt xem: 683

“Cậu có thể hiểu được không?” - Cô ấy hỏi.

“Tôi không hiểu.” - Tôi đáp.

Kết quả là hai người đang tranh cãi kia đã nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi và dừng lại ngay lập tức.

Không hỏi ý kiến của chúng tôi, họ xác định thứ tự ưu tiên bằng oẳn tù tì và giải thích riêng các câu hỏi cho hai chúng tôi.

Bây giờ họ phải giảng cho chúng tôi hiểu. Triệu Tinh Hà hỏi: "Cậu có câu hỏi nào không?"

Nói xong, cậu ấy và Tống Lâm nhìn thẳng vào chúng tôi. Tôi cau mày, do dự. Bên cạnh cậu ấy, Đỗ Tĩnh Mạch đã nhanh chóng giơ tay.

"Cái nào, số liệu hay công thức?" - Tống Lâm hỏi.

"Phương pháp hay quy trình?" - Triệu Tinh Hà nói.

"Ơ..." Đỗ Tĩnh Mạch do dự một chút.

Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, cô ấy quay sang Tống Lâm: "Cậu không phải là chuyên phá làng phá xóm, bắt bắt nạt bạn học sao? Tại sao lại học toán giỏi vậy?"

Sau đó, tôi nhìn thấy sự không nói nên lời sâu sắc trong mắt họ.

Tôi lặng lẽ cúi đầu.

Tôi không ngại khi thừa nhận, đây cũng là điều tôi muốn hỏi. Buổi học hôm nay kết thúc trong sự hài hòa kỳ lạ.

Trong khoảng thời gian này, tôi đã nhiều lần nhìn thấy ánh mắt oán hận của Hứa Nguyên nhìn về phía tôi, nhưng vì xung quanh có rất nhiều vị hảo hán, cô ta không dám tiến đến.

Lại đến giờ tan trường.

Điều tôi không ngờ là tình huống hôm qua lại tái diễn.

"Hôm nay tôi có thể đưa cậu về không?" Triệu Tinh Hà nói.

“Tại sao không phải là tôi?” Tống Lâm theo sau.

Tôi nhìn những người bạn cùng lớp tụ tập bên cạnh đang tranh cãi xem tôi sẽ chọn ai giữa hai khuôn mặt đẹp trai này, còn Hứa Nguyên vẫn đang nghiến răng nghiến lợi.

Tôi ngỡ rằng mình đã trở thành hoàng đế và phải lật thẻ bài mỗi đêm để chọn lựa xem hôm nay tôi muốn ngủ với ai...

Ah không, chúng ta hãy ra khỏi trường cùng nhau.

17

Hôm nay tôi đã chọn trùm trường Tống Lâm. Lý do rất đơn giản, vì tôi đã từ chối cậu ta ngày hôm qua. Nếu hôm nay tôi từ chối một lần nữa, tôi sợ cậu ta sẽ đánh tôi.

Khi rời khỏi lớp học, tôi nhìn vào khuôn mặt đầy khó chịu và có vẻ không m.ô.n.g muốn của Triệu Tinh Hà.

Tôi thực sự muốn lao vào hỏi: Tại sao cậu lại kiên trì muốn đưa tôi về như vậy?

Có phải đó là hình phạt cho việc thua cuộc trong trò chơi của Sự thật hay Thách thức?

Nhưng cuối cùng tôi vẫn không đi, bởi vì tôi đã bị Tống Lâm nhanh chóng lôi đi.

Chúng tôi đi cạnh nhau trên đường, điều đó thật sự rất xấu hổ.

Khi tôi đang băn khoăn không biết có nên bắt đầu một vài chủ đề hay không, cậu ta đột nhiên hỏi tôi: “Cậu có quen Triệu Tinh Hà không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hay-la-nguoi-hau-cua-co-ay/6.html.]

Tôi đã rất ngạc nhiên. Câu hỏi này... hơi quen thuộc. Sau đó, tôi đã sửng sốt.

Không!

Chẳng lẽ... Mục tiêu của trùm trường Tống Lâm là nam thần Triệu Tinh Hà! ?

Tôi nghĩ ngay đến cảnh hôm nay hai “ông thầy” giảng bài cho chúng tôi. Vì vậy, họ ngoài mặt cãi nhau, nhưng họ thực sự “yêu nhau” và muốn choảng nhau? !

Lòng tôi lập tức dâng trào cảm xúc.

Nhưng tôi nghĩ đến chuyện tôi đã hiểu lầm Đỗ Tĩnh Mạch ngày hôm qua, và nhanh chóng áp chế sự dâng trào đó trong lòng.

Lần này sẽ không liên quan đến đồng hồ của Triệu Tinh Hà phải không? Tôi bình tĩnh lắc đầu: "Không quen, chúng tôi không quen chút nào."

Tống Lâm hỏi: “Vậy tại sao cậu ta cứ bám sát cậu?”

Tôi thầm nghĩ mình cũng thấy khó hiểu trước câu hỏi này nên thành thật nói: “Tôi cũng không biết nữa!”

Đề phòng cậu ta nghĩ rằng tôi đang nói dối, tôi nói bằng giọng điệu nhấn mạnh.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Không ngờ cậu ta gật đầu: "Tôi biết tại sao."

Ừm? Hả!.

Tôi vội nhìn cậu ta với ánh mắt đầy tò mò. Xin hỏi có bí mật nào mà tôi chưa biết không?

Cuối cùng, Tống Lâm suy nghĩ một chút, vẻ mặt âm trầm nói: "Bởi vì cậu ta thích Đỗ Tĩnh Mạch."

Tôi……

Cố chống lại sự tò mò cực độ của bản thân, tôi thầm nghĩ: cậu ấy thích Đỗ Tĩnh Mạch, lại muốn đến gần tôi, đây là logic gì? đúng ra phải là cậu ấy thích tôi chứ.

Kết quả là, Tống Lâm dường như nhìn ra suy nghĩ của tôi, cậu ta giải thích thêm.

"Có lẽ Triệu Tinh Hà cảm thấy xấu hổ khi thổ lộ trực tiếp nên cậu ta muốn bắt đầu với người bạn tốt bên cạnh Triệu Tĩnh Mạch."

Tôi lại choáng váng, rồi lại gật đầu. Tôi hiểu rồi. Lời giải thích này thực sự hợp lý. Mặc dù tôi và Đỗ Tĩnh Mạch không phải là bạn tốt nhưng dù sao cũng đã biết nhau từ trước, bây giờ lại ngồi cùng bàn, so với các học sinh khác cũng xem như thân thiết.

Tôi chợt hiểu ra, thầm nghĩ Triệu Tinh Hà xứng đáng là học sinh giỏi, được nhiều người để mắt đến. Đến đây Tống Lâm đột nhiên dừng lại, hỏi tôi: "Cậu có biết tại sao tôi muốn tiếp cận cậu không?"

Tôi đi theo cậu ta và dừng lại. Vừa quay đầu lại đã thấy cậu ta nhìn thẳng vào tôi. Ngay lập tức, tôi trở nên lo lắng.

Một ý tưởng không đáng tin cậy lóe lên trong đầu tôi. Có lẽ nào tên đại ma đầu này ... thích tôi?

Tôi hốt hoảng lắc đầu nói: “Không biết”, rồi lo lắng nhìn cậu ta. Kết quả, cậu ta đột nhiên đỏ mặt: “Bởi vì tôi cũng thích Đỗ Tĩnh Mạch.”

Tôi:"……"

Ra là vậy. Sao không nói sớm cha nội.

Tôi gần như đã hiểu lầm, đỏ cả mặt.

Nhưng sau đó tôi lại phấn khích trở lại.

Trùm trường và hoa khôi học đường...

CP này hình như cũng rất hay!

Loading...