Chạm để tắt
Chạm để tắt

Hãy là người hầu của cô ấy - 13

Cập nhật lúc: 2024-08-15 21:04:10
Lượt xem: 670

37

Tôi nên làm gì nếu lời nói dối bị vạch trần tại chỗ?

Và nó bị vạch trần bởi crush,

Mang cái đầu bết đôi dép lê,

Tôi xấu hổ đến mức muốn tìm một vết nứt trên mặt đất mà chui xuống.

Tôi cười khan, tìm một cái cớ.

Cậu ấy tiến lên một bước và đến gần tôi hơn.

Tim tôi bắt loạn nhịp.

Cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi và nói: "Tôi biết những gì cậu quan tâm. Tôi tới đây không có ý gì khác, chỉ là muốn nói cho cậu biết :Tôi thích cậu, bất kể trông cậu như thế nào, tôi đều thích cậu. Sự thật thì chúng ta đã gặp nhau từ rất lâu rồi, và tôi đã thích cậu từ lâu, rất lâu rồi. Cậu yên tâm, từ từ hiểu và thích tôi nhé.” Cậu ấy nói.

Tôi đóng băng tại chỗ.

Thấy tôi như vậy, cậu ấy lại cười với tôi: “Hôm nay đã gặp được cậu, tôi rất vui, tôi đi trước đây, thứ hai gặp lại”.

Rốt cuộc, cậu ấy thực sự quay lưng rời đi.

Tôi đã ở trong trạng thái thôi miên, không thể hoàn hồn cho đến khi cậu ấy biến mất ở góc phố.

Lúc này, một bóng người khác xuất hiện từ phía sau tòa nhà bên kia. Tôi thấy rằng đó là Tống Lâm.

“Tsk tsk tsk.” Cậu ta thở dài khi tiến lại gần.

Tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ cậu ta nhìn thấy chuyện vừa rồi sao?

Cuối cùng, trước khi tôi có thể nói, anh ta đã nói: "đồng ý đi, các cậu có thể ở bên nhau."

“Đồng ý cái quái gì!” Tôi bực mình.

Cậu ta cũng không bực bội mà chân thành nói: “Em gái ơi, thông cảm chút đi, tôi thấy thằng nhóc đó cũng không tệ, có thể thì ở bên nhau đi.”

Tôi không thèm bắt chuyện với cậu ta, liền chuyển đề tài: "Hôm nay buổi hẹn có suôn sẻ không?"

"Đương nhiên!" – Cậu ta lập tức kích động, "Nói cho cô biết..."

Hắn nói giữa chừng đột nhiên dừng lại: "Mà này, sao cô chặn tôi?"

Tôi thở dài, mặc kệ cậu ta, vẫy tay rồi bỏ đi.

-------

38

Về đến nhà, tôi đã phụ bếp chăm chỉ trong một giờ và cuối cùng cũng có một bữa ăn thịnh soạn do mẹ tôi làm.

Trong bữa ăn, tôi để điện thoại sang một bên.

Đột nhiên, có một loạt thông báo tin nhắn khác.

Mẹ tôi nghi ngờ hỏi tôi: "Sao mỗi ngày đều có nhiều tin nhắn như vậy... Con không yêu sớm đúng không?!"

“Dĩ nhiên là không!” - tôi nói.

Nhưng... nghĩ đến Triệu Tinh Hà, khóe miệng không khỏi cong lên.

Trái tim tôi mách bảo, có lẽ sẽ sớm thôi.

Trong khi suy nghĩ, tôi lau tay và cầm điện thoại lên.

Khi mở ra, nụ cười tắt lịm trên môi.

——Hứa Nguyên, cuối cùng cô ta đã gửi bức ảnh.

--------

39

Trong nhóm lớp, nhiều người đã bắt đầu thảo luận về các bức ảnh.

Người trong ảnh là tôi,

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hay-la-nguoi-hau-cua-co-ay/13.html.]

Chính tôi là người đang đè lên một cô gái trong tư thế choảng người ta, nhiều người xung quanh đã kéo tôi nhưng quần của tôi bị xé toạc một bên, lộ ra hai chân.

Và chân tôi có những vết sẹo mà tôi không thể che được dù tôi có đi tất, giống như một đám giun đất nằm trên người.

40

Khi tôi học lớp bảy, tôi đã gặp một đám cháy.

Khi đó, tôi cùng mẹ đi mua sắm, và gặp lại cô em gái đã nhiều năm không gặp của mẹ.

Mẹ lập tức lấy tiền lẻ đưa cho tôi, để tôi tự chơi rồi cùng em gái đi mua sắm.

Bởi vì kỳ thi sắp diễn ra, tôi lấy số tiền mẹ đưa và đến một cửa hàng tráng miệng siêu nổi tiếng gần đó để mua một miếng bánh,

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Sau đó, tôi đến hiệu sách gần đó.

Trong khi tìm kiếm các tài liệu ôn tập có liên quan, đột nhiên có một tiếng nổ lớn.

Sau đó, tôi nghe mẹ kể rằng bình gas dùng để nấu bánh xèo và hoa quả cạnh hiệu sách đã phát nổ.

Tôi tình cờ đến gần một chút, trước mắt tối sầm lại, nhất thời sửng sốt.

Khi tỉnh dậy lần nữa, tôi bị đánh thức.

Lúc đó ngoài tôi ra, trong quán còn có hai người nữa, một nam một nữ, đều là học sinh như tôi.

Lúc đó tôi rất biết ơn, may mắn thay họ đã cố gắng gọi cho tôi thay vì bỏ tôi lại phía sau.

Lúc đó đám cháy đã bắt đầu lan ra.

Vì đều là sách nên ngọn lửa lan nhanh hơn dự kiến.

Ba người chúng tôi co lại thành một quả bóng và bò về phía trước, từ từ tiến về phía trước trong làn khói dày đặc, tìm đường chạy trốn.

Đúng lúc này, chiếc giá sách đang cháy phía sau bị nghiêng và đập vào chân tôi.

Sau đó, tất cả chúng tôi đã được cứu bởi lính cứu hỏa. Nhưng chân tôi bị bỏng nặng và để lại sẹo.

Và vì thể chất của tôi, sau một thời gian điều trị nhiều lần, sẹo ngày càng đáng sợ.

Với các phương pháp y học hiện nay, không có cách nào loại bỏ nó hoàn toàn.

41

Sau khi những bức ảnh được đăng lên, Hứa Nguyên đã gửi thêm hai tin nhắn ngay sau đó:

[Mọi người đều biết vì sao Đường Niên không mặc đồng phục học sinh đúng không?Bởi vì đôi chân của cô ta rất ghê tởm, cho nên cô ra mới không dám lộ ra ngoài.]

[Lý do lúc đó cô ấy bỏ học là vì đánh nhau, hình như là do có người nói vài lời về cô ta.]

Lập tức, mọi người vang lên, trong đó có những người là nhóm bạn của Hứa Nguyên, có người là bạn học khác:

[Trời ơi, sợ quá đúng không?]

[Đúng vậy, đừng để mọi người nói về nó!]

[Chúng ta phải tránh xa cô ta]

...

Tôi xem từng tin nhắn một.

Trong cơn mê, tôi như lại nghe thấy trong đầu mình những lời giễu cợt, giễu cợt:

"Này...Nhìn vào đôi chân của cô ta, không có gì lạ khi cô ra không bao giờ mặc váy. "

"Ừ, quá ghê tởm."

"Tôi không dám đi dạo với cô ta."

...

Trong năm đầu tiên sau khi bị bỏng, tôi không nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, khi ai đó hỏi tôi tại sao tôi luôn mặc quần dài, tôi sẽ mở ống quần cho họ xem và kể cho họ nghe kinh nghiệm của mình.

Nhưng khi mọi người xung quanh bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt thông cảm, thương hại, đàm tiếu hoặc ghê tởm, tôi đã trải qua lần chuyển trường đầu tiên.

Từ đó trở đi, tôi biết rằng mình không thể khoe chân được nữa.

Loading...