Hậu phương vững chắc, chỉ cần nằm thắng - Ngoại truyện 1.3

Cập nhật lúc: 2024-07-07 15:57:00
Lượt xem: 98

9.

 

Hôm nay ta có chút không vui.

 

Khanh nhi bị Tần Bạch từ hôn. Hắn lấy đâu ra can đảm làm vậy?

 

Khi chưa thượng vị, trước mặt gia đình ta hắn đã rất nhiều lần hứa hẹn, cam đoan nhất định sẽ đối xử tốt với Khanh nhi, không bao giờ để muội ấy chịu thiệt thòi.

 

Nếu chúng ta muốn thì hắn có thể phế bỏ hậu cung, chỉ có mình Khanh nhi là hoàng hậu.

 

Phụ mẫu ta nghĩ hắn là người hiểu chuyện nên cũng không miễn cưỡng ép buộc hắn làm gì để tránh cho những phiền toái không cần thiết.

 

Ai mà biết được sau khi trở thành hoàng đế, hắn còn không biết hắn là cọng hành nào!

 

Năm đó, vì phụ thân ta không muốn phải quan tâm chăm lo quốc sự, ông chỉ muốn dẫn binh đánh giặc, bảo vệ dân chúng và quốc gia nên mới đưa vị tiên hoàng hiền đức lên đế vị, nếu không phải như vậy thì giờ đến phiên hắn làm hoàng đế sao?

 

Văn không thành võ không được, tư chất tầm thường. Nếu không phải hắn và Khanh nhi có hôn ước từ nhỏ, hắn đối với Khanh nhi cũng rất tốt, mà các hoàng tử khác cũng không quá xuất sắc nên phụ thân ta mới không chút do dự hộ tống mẫu tử bọn họ đến vị trí Hoàng đế và Thái hậu. Nhưng không ngờ bọn họ qua cầu rút ván, đến mặt mũi cũng vứt bỏ!

 

Cùng ngày hôm đó, ta liền xin nghỉ phép, không ở Đại Lý Tự giúp hắn làm việc nữa. Ta sợ gặp hắn sẽ không nhịn được mà cho hắn một trận.

 

Nếu đánh hắn thì chúng ta sẽ thành người sai, cái được không bù được cái mất.

 

10.

 

Hôm nay là ngày thứ mười lăm ta nghỉ phép ở nhà, ta lại càng không vui.

 

Tên Tần Bạch kia quả nhiên đã thu hồi vị trí Thiếu khanh Đại Lý Tự của ta, để cho tên Sở Kiệt vô dụng thay thế.

 

Và điều đầu tiên tên vô dụng đó làm khi nhậm chức là đuổi hết người của ta.

 

Thuộc hạ báo cho ta biết là không biết Tiểu Tiểu đã đi đâu.

 

Ngay lúc đó, trong lòng ta thực sự có một ham muốn đến Đại Lý Tự vặt đầu tên vô dụng kia xuống. Nhưng ta đã kìm lại, năm nay ta đã hai mươi ba tuổi rồi, không còn là một đứa trẻ nữa. Người lớn có cách xử lý của người lớn.

 

Bình thường bị loại người ngu xuẩn không đầu óc chọc đến, cơ bản là ta sẽ không cảm thấy tức giận, bọn hắn không xứng đáng được ta để ý. Nhưng hôm nay khi nghe thuộc hạ báo cáo như thế, không hiểu sao ta không thể kiểm soát được cơn tức giận của mình.

 

11.

 

Hơn ba tháng sau, thuộc hạ của ta cuối cùng cũng biết được tin tức của Tiểu Tiểu.

 

Nàng ấy không rời khỏi kinh thành mà thuê khách điếm ở lại, mỗi ngày đều ở trong phòng, đóng cửa không ra, không biết lại đang mân mê cái gì.

 

Đồ ăn lại để cho tiểu nhị mang đến tận phòng, cần bất cứ cái gì đều để cho tiểu nhị đưa đến.

 

Nếu không phải lần này một loại thảo dược mà nàng ấy cần không có ở trong thành, nên nàng ấy định lên núi ngoài thành hái thuốc thì thuộc hạ của ta cũng không thể tìm thấy nàng ấy ở cổng thành.

 

Khi gặp nhau, Tiểu Tiểu nhìn ta với ánh mắt xa lạ, sau khi nhìn đi nhìn lại vài lần, nàng ấy mới nhớ ra ta là ai.

 

“Ngươi tìm ta có chuyện gì?” Giọng điệu của nàng vẫn lạnh lùng giống như lần đầu chúng ta gặp nhau. Phảng phất như mấy tháng trước chúng ta chưa từng quen biết nhau.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hau-phuong-vung-chac-chi-can-nam-thang/ngoai-truyen-1-3.html.]

Chậc, sao lại có một nữ nhân lạnh lùng như thế, so với ta còn cứng rắn hơn.

 

“Ta có một muội muội được nuông chiều từ nhỏ, không tài, không võ công, cái gì cũng không biết chỉ biết tiêu tiền. Gần đây trong kinh thành không quá yên ổn, ta lo lắng muội ấy sẽ gặp chuyện không may nên muốn tìm người bảo vệ muội ấy, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có nàng là thích hợp nhất, hai người cùng tuổi, nhìn nàng lại vô hại, sẽ không làm cho người ta chú ý” Ta nói ra lý do đã sớm chuẩn bị.

 

“Không đi”

 

Chậc, cái giọng điệu từ chối này vẫn giống hệt như trước, không hề có chút cân nhắc nào. Nhưng tính tình của nàng ấy rất dễ dụ.

 

“Linh chi, tuyết liên, lộc nhung, hà thủ ô, đông trùng hạ thảo...” Mỗi lần ta nói đến một loại thảo dược, đôi mắt Tiểu Tiểu sẽ sáng thêm một phần.

 

“Còn nhân sâm, dù là trăm năm hay ngàn năm, muốn bao nhiêu ta đều có thể tìm đến cho nàng... Chỉ cần nàng bảo vệ muội muội của ta một năm, từ này về sau nàng muốn dược liệu hay bất cứ thứ gì Vân Mặc ta đều bao hết” Nhà ta cái gì cũng không nhiều, chỉ có tiền là nhiều không có chỗ mà tiêu.

 

“Được, một lời đã định” Tiểu Tiểu giơ ta muốn đập tay với ta.

 

Thật là một bàn tay bé nhỏ, ta cũng không nỡ đập mạnh mà chỉ chạm nhẹ vào nó.

 

Trên đường về nhà, ta liếc nhìn Tiểu Tiểu đang đi bên cạnh mình, không khỏi lắc đầu cảm thán, trên đời này còn có người ngây thơ, dễ dụ như vậy, thật hiếm có!

 

12.

 

Hôm nay ta tức giận đến mức muốn đánh người.

 

Ta mới nửa ngày không ở nhà, vừa về đã nghe Tiểu Tiểu cởi áo trị thương cho thằng nhãi Tần Dịch.

 

Trí tuệ như hắn sao có thể tùy tiện mà c..hết được? Phụ thân ta cũng quá lo lắng. Trúng độc thì trúng độc, bị thương thì bị thương, cũng có phải lập tức không qua được đâu.

 

Không phải hắn cũng có thuộc hạ sao? Dưới trướng của hắn người tài ba nhiều như vậy, chỗ nào cũng không đi, mắc gì cứ phải đến nhà ta để chữa thương?

 

Nếu không phải biết trong lòng hắn có người không thể buông bỏ, tâm của Tiểu Tiểu lại giống như khối sắt đúc, tối nay kiểu gì ta cũng đuổi hắn đi không cho hắn ngủ yên.

 

Khi phụ thân nói về dịch bệnh, ta không hề suy nghĩ mà đã quyết định sẽ mang Tiểu Tiểu đi.

 

Nàng ấy mới mười bốn, mười lăm tuổi, không thể để lại cho phụ thân ta sai phái lung tung được.

 

13.

 

Khi đến thị trấn nhỏ phía nam, chúng ta mới nhận ra tình hình nghiêm trọng đến mức nào.

 

Dịch bệnh lây lan cực kỳ nhanh chóng, có thể giế..t người chỉ sau vài ngày.

 

Chúng ta không dám chậm trễ.

 

Tiểu Tiểu bắt đầu giúp đỡ các đại phu trong thành cứu trị bệnh nhân. Đó cũng là lần đầu tiên ta thấy Tiểu Tiểu nghiêm túc như thế nào trong việc trị bệnh cứu người. Nàng ấy có chấp niệm đặc biệt đối với y thuật. Không chỉ có tự mình chăm sóc bệnh nhân, ngày cũng như đêm theo dõi tiến triển của bệnh không ngừng nghỉ, còn lấy thân thử thuốc.

 

Cũng may, vào ngày nàng ấy bị lây nhiễm, nàng ấy cũng tìm ra phương thuốc chữa dịch bệnh.

 

Dân chúng của thị trấn nhỏ phía nam này sau khi được cứu chữa, rất nhiều người đã mang hài tử đến quỳ tạ ơn Tiểu Tiểu.

 

Tiểu Tiểu được những đứa trẻ vây quanh, trên mặt nàng ấy xuất hiện nụ cười hiếm hoi.

 

Nụ cười kìa khắc sâu trong trái tim ta, cả đời khó quên.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...