Chạm để tắt
Chạm để tắt

Hành trình tái sinh - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-21 20:32:57
Lượt xem: 121

Điện thoại của Phùng Đan liên tục reo nhưng cô ta không nghe. Cô ta nhanh chóng tắt máy, cuối cùng còn tắt luôn cả nguồn điện thoại.

Khi mẹ chồng hỏi, cô ta nói: "Chỉ là mấy kẻ lừa đảo qua mạng thôi."

Phùng Đan trở nên rất căng thẳng, nghe tiếng gõ cửa là ngay lập tức trốn vào phòng.

Tình trạng này kéo dài khoảng một ngày, rồi tôi nhận được một tin nhắn từ người lạ: "Phùng Đan là người thân của cô phải không? Cô ta n..ợ tiền không trả, cô hãy khuyên cô ta trả n..ợ đi, nếu không chúng tôi chỉ có thể đến nhà để đòi.”

Tôi lập tức gửi địa chỉ nhà mình kèm theo một câu: "Đến đi!”

Tôi đã nhận được tin nhắn, đương nhiên mẹ chồng cũng nhanh chóng phát hiện ra và bà ấy với khuôn mặt tối sầm hỏi Phùng Đan.

Phùng Đan ban đầu ấp úng: "Mẹ, đó là bọn lừa đảo trên mạng, chuyên lừa những người lớn tuổi như mẹ."

Trà Sữa Tiên Sinh

"Lừa đảo?" Mẹ chồng không mấy tin tưởng.

Tôi giơ điện thoại lên: "Tôi cũng nhận được tin nhắn. Phùng Đan, cô mượn tiền bên ngoài thì trả đi, đừng có kéo rắc rối về nhà."

Phùng Đan mặt biến sắc, tỏ vẻ muốn mắng tôi, nhưng cuối cùng chỉ mím chặt môi, kéo mẹ vào trong phòng.

Hai người ban đầu nói chuyện thì thầm, sau đó tiếng nói ngày càng lớn, dường như họ bắt đầu cãi nhau, lờ mờ nghe thấy những từ như “giúp trả tiền, điên rồi”.

Sau đó, cửa phòng bị đập mạnh, mẹ chồng mở cửa đi ra ngoài.

Tôi kiểm tra camera giám sát, mới phát hiện Phùng Đan vừa vào phòng đã quỳ xuống, cầu xin mẹ chồng giúp cô ta trả nợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hanh-trinh-tai-sinh/chuong-8.html.]

Hóa ra bọn họ đã thông báo cho bà ấy phải trả lãi tuần này, chỉ trong hơn một tuần, lãi đã lên đến hơn năm vạn.

Mẹ chồng nghe vậy liền chửi mắng, nói muốn đi tìm bọn họ tính sổ. Phùng Đan giả vờ ngăn cản nhưng không ngăn được, rồi lại thu mình như đà điểu trong phòng.

Đương nhiên, mẹ chồng tìm một vòng cũng không thấy ai.

Khi quay về, bà ngồi bên bàn ăn bắt đầu mắng chửi, trước là mắng con gái không nghe lời, sau đó chuyển cơn giận sang tôi: "Nếu không phải có người xúi giục nó mua nhà, làm sao nó dám đi vay tiền như vậy?"

Tôi trong phòng không thèm để ý, chậm rãi lau mặt cho con, tiện thể bịt tai con lại.

Bà ấy mắng vài câu rồi tức giận không nguôi, bắt đầu đập cửa phòng tôi, miệng nói những lời khó nghe, bảo tôi là sao chổi, phá hỏng phong thủy nhà bà.

Tôi nghe mà cạn lời, mở cửa cái rầm: "Trước tiên bà hãy hiểu rõ, đây là nhà của tôi, phong thủy cũng là của nhà tôi. Các người chỉ là khách, mà còn là loại khách không được hoan nghênh."

"Mày xúi giục..."

Tôi ngắt lời: "Nhà là con gái bà muốn mua, tiền là cô ta mượn bên ngoài. Bà hiểu rõ rồi hãy nói."

"Tao là mẹ của Phùng Cương..."

Tôi lại ngắt lời: "Đừng có lấy chuyện nuôi dưỡng Phùng Cương ra mà nói, anh ấy là anh ấy, tôi là tôi. Tôi là trẻ mồ côi, là nhà nước nuôi dưỡng, không ăn một hạt gạo của nhà bà nên tôi không cần phải báo đáp."

"Nhưng căn nhà này là của Phùng..."

Tôi cười nhạt: "Bà đi hỏi xem căn nhà này có phải là tài sản trước hôn nhân của tôi không."

"Sau đó, tôi nhìn bà ta một cách lạnh lùng và nói, "Còn nhẵ, căn nhà này sắp phải phá dỡ rồi. Hai người nên mau tìm nơi khác để đi đi. Nếu không, khi đó người đuổi hai người đi sẽ không phải là tôi nữa."

Loading...