Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 73

Cập nhật lúc: 2024-08-05 21:56:08
Lượt xem: 154

Kiều Tư Vũ sao còn dám đi ra ngoài, cứ như vậy ở trong rừng cả đêm, còn thiếu chút nữa bị rắn cắn. Cho nên khi mẹ Đường cõng sọt dắt Nguyên Khang chuẩn bị đi nhặt nấm, nhìn Kiều Tư Vũ xuất hiện trước mặt, cùng với Nguyên Khang hô to bắt cóc, nhất thời hiểu được ngày hôm qua người nọ chính là cô ta.

Kiều Tư Vũ rơi nước mắt nhìn bà: "Tôi, tôi chỉ đến xem Nguyên Khang.”

Hai b.í.m tóc rối bời không nói, trên người còn dính bùn, nhìn vô cùng chật vật.

"Trước tiên theo tôi về sửa soạn lại đi."

Mẹ Đường suy nghĩ một chút nói.

Nguyên Khang được bà dắt đi ở phía trước, Kiều Tư Vũ vâng dạ đuổi theo.

Chờ Đường Văn Tuệ vui vẻ phấn chấn trở về thì thấy Kiều Tư Vũ ngồi trong nhà mình, ăn từng miếng mì.

"Là cô?! Sao cô lại ở đây?”

Đường Văn Tuệ lạnh lùng nói.

Kiều Tư Vũ đang vui vẻ ăn mì, sợ tới mức thiếu chút nữa nghẹn lại.

"Được rồi, đừng kêu to." Mẹ Đường nhẹ giọng nói: "Cô ấy đến thăm Nguyên Khang, nói muốn rời viện, cũng không biết khi nào trở về.”

"Sớm không đến thăm, muộn không đến thăm, hiện tại Nguyên Khang đã gần bốn tuổi mới đến."

Đường Văn Tuệ vừa tức giận buông sọt xuống, vừa trừng mắt nhìn Kiều Tư Vũ đang cúi đầu nói.

"Được rồi." Mẹ Đường bảo cô ấy đừng nói nữa, ý bảo Nguyên Khang vẫn còn ở bên kia.

Đường Văn Tuệ lập tức ngậm miệng lại: "Vậy con đi có việc.”

Nói xong thì lấy thứ gì đó từ trong sọt rồi đi vào phòng, không bao lâu lại đi ra rửa tay rồi lại đi vào.

Thấy vậy mẹ Đường cũng mừng, biết là nhận được công việc.

"Ăn đi."

Thấy Kiều Tư Vũ không dám ăn nữa, mẹ Đường lại nói.

Nghe bà nói như vậy, Kiều Tư Vũ mới bắt đầu ăn mì.

"Bà nội, thím ấy là mẹ ruột của cháu sao?"

Nguyên Khang nhỏ giọng hỏi.

"Đúng vậy." Mẹ Đường gật đầu: "Trước kia cô ấy bận rộn không được rảnh cho nên không đến thăm Nguyên Khang. Có điều hiện tại Nguyên Khang của chúng ta có một người mẹ yêu thương cháu, cho nên chúng ta sẽ không so đo.”

"Cháu không so đo."

Nguyên Khang gật đầu, lại tò mò quay đầu nhìn cô ta vài lần, phát hiện cô ta vẫn ăn mì, không nhìn mình, lại nhỏ giọng nói.

"Thím ấy nói đến thăm cháu, nhưng thím ấy toàn ăn thôi."

Mẹ Đường khẽ nhíu mày, ôm Nguyên Khang vào trong ngực: "Chờ cô ấy ăn xong là được rồi.”

Kiều Tư Vũ ăn mì còn rất tự giác rửa bát đũa, nồi cũng rửa.

Sau đó, ngồi xổm trước mặt Nguyên Khang, vừa khóc vừa nói có lỗi với nó, rất nhớ nó.

Nguyên Khang lại hỏi: "Vậy tại sao thím không đến gặp con?”

Cha mẹ cũng bận rộn, nhưng họ còn đón mình qua ở lâu như vậy.

Kiều Tư Vũ chỉ cảm thấy khổ sở trong lòng, hiện tại đứa nhỏ còn nhỏ, còn không rõ tình cảnh của cô ta, cô ta không trách đứa bé.

Sờ sờ đầu Nguyên Khang, cô ta đứng dậy nhìn về phía mẹ Đường: "Mẹ… Thím, tôi muốn biết hiện tại mẹ của Nguyên Khang đối với nó có tốt không?”

"Mẹ con đối với con rất tốt! Mẹ may quần áo cho con, gội đầu cho con và dạy con tập đếm, nấu ăn ngon cho con.” Nguyên Khang lớn tiếng nói.

Mẹ Đường nghe vậy cười cười: "Tốt không thì cô nghe Nguyên Khang nói.”

Kiều Tư Vũ mím môi, ngồi xổm xuống ôm lấy Nguyên Khang, Nguyên Khang giãy giụa hai cái, sau khi nghe thấy tiếng khóc của cô ta thì không dám động đậy, luống cuống ngẩng đầu nhìn về phía mẹ Đường.

Mẹ Đường vội vàng kéo Kiều Tư Vũ ra: "Cô dọa đứa bé rồi!”

Đường Văn Tuệ trong phòng vẫn nghe động tĩnh bên ngoài cũng vọt ra: "Cô làm gì vậy?”

"Tôi, tôi chỉ ôm thằng bé." Kiều Tư Vũ vội vàng lui về phía sau, thật ra quan hệ giữa cô ta và Đường Văn Tuệ cũng không tốt lắm: "Tôi đi đây.”

Nói xong thì thật sự bỏ chạy.

"Rốt cuộc cô ta đến đây để làm gì?"

Đường Văn Tuệ nghi hoặc nói.

"Thăm Nguyên Khang." Mẹ Đường trừng mắt nhìn cô ấy một cái.

Đường Văn Tuệ nhẹ nhàng vỗ vỗ miệng, cười nói với Nguyên Khang: "Đến xem trong sọt có cái gì ngon, tất cả đều là cha mẹ cháu mua.”

“Được ạ.”

Nguyên Khang rất xa lạ đối với Kiều Tư Vũ, cho nên khi cô ta đi, Nguyên Khang cũng không có bao nhiêu cảm xúc, từ nhỏ ông nội đã nói với nó, chỉ có đối tốt với nó mới là người nhà chân chính của nó.

Sau khi Kiều Tư Vũ đi ra cũng không dám đi đường lớn, chỉ là từ con đường ban đầu rời khỏi đội sản xuất.

Cô ta sẽ đi tìm Cung Nguyên.

Bên này sau khi thím ba Đường trở về đội sản xuất, trực tiếp đi tới chỗ mẹ Đường: "Kẻ bắt cóc kia, có phải là Kiều Tư Vũ không?”

"Sao em lại hỏi như vậy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-73.html.]

Mẹ Đường vô cùng kinh ngạc.

Vừa nhìn bộ dáng này của mẹ Đường, thím ba Đường biết thật sự là đối phương.

"Cô ta đâu?"

"Đi rồi, nhìn rất chật vật, ăn hai chén mì, nhìn Nguyên Khang rồi rời đi."

Mẹ Đường nói.

"Cô ta không phải đến thăm Nguyên Khang đâu." Thím ba Đường tỉ mỉ nói tin tức mình nhận được với mẹ Đường: "Nhà họ Kiều muốn gả cô ta đi, lần này là cứng rắn ép lấy chồng! Tiền lễ vật đã được nhận, kết quả buổi tối không nhìn thấy người đâu, cô ta tự chạy rồi!”

"Đây không phải là cưỡng ép người ta sao?"

Mẹ Đường nhíu mày: "Khó trách cô ta nói muốn đi xa, đây là muốn chạy trốn! Thư giới thiệu trên người cô ta cũng không có, sao lại đi ra ngoài?”

"Không đi đường lớn thì vấn đề không lớn, em chỉ sợ cô ta chạy trốn đến chỗ chúng ta." Thím ba Đường thấy bà không nghĩ tới trọng điểm, lại càng sốt ruột: "Chị để cho Ngọc Lan nghĩ như thế nào! Để Minh Sơn sống như thế nào!”

Mẹ Đường sợ tới mức cả người mồ hôi lạnh: "Sao chị không nghĩ tới cái này chứ!”

"Vì vậy đó! Đừng để nó ở lại!”

Bác cả Đường và bác gái cả cũng thở dốc chạy tới.

"Vừa rồi tôi nhặt củi trên núi gặp Kiều Tư Vũ, không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Không có việc gì, đã đi rồi." Mẹ Đường vội vàng nâng chén men lên uống vài ngụm nước đè nén kinh hãi: "Đã đi rồi.”

"Nguyên Khang đâu?"

Bác gái cả lo lắng lời họ nói sẽ bị Nguyên Khang nghe thấy, mặc dù thằng bé tuổi còn nhỏ nhưng lại rất lanh lợi, cũng rất đa nghi nữa.

"Đi cùng Văn Tuệ ra vườn rau rồi."

Vừa dứt lời, mọi người liền nghe thấy tiếng nói của Đường Văn Tuệ và Nguyên Khang truyền đến từ ngoài sân, cho nên họ cũng không tiếp tục nhắc đến Kiều Tư Vũ nữa, ngược lại nói đến lương thuế năm nay.

Đường Văn Tuệ vừa bước vào sân nhìn thấy họ đều ở đây liền biết đã xảy ra chuyện gì, có điều nghe họ không nhắc đến Kiều Tư Vũ cũng liền làm như không biết.

Sau khi chị dâu hai Đường biết Kiều Tư Vũ đã đến, lập tức cảnh giác, ban đêm đi ngủ cũng phải để cho Nguyên Khang ngủ sát bên cô ta.

Anh hai Đường thì ngược lại, vui tươi hớn hở chơi đùa với Nguyên Khang, chờ sau khi Nguyên Khang ngủ rồi mới nói với chị dâu hai Đường: "Sợ cái gì, cô ta mà có cái lá gan đó thì cũng sẽ không đến ăn xong là rời đi."

"Hơn nữa, bây giờ ngay cả bản thân cô ta cũng không nuôi nổi, mang theo một Nguyên Khang, cô ta lại càng không nuôi nổi."

Mấy lời này là thật, trong lòng chị dâu hai Đường an tâm hơn rất nhiều: "Có điều nhà họ Kiều cũng làm thật, quả thực đã ép gả cô ta, anh nói xem vì sao cô ta không chịu gả chứ? Em nghe thím ba nói gia đình đó cũng không tệ lắm, người đàn ông kia cũng không phải là hết ăn rồi lại nằm."

"Anh cũng không biết nữa, dù sao thì chúng ta không thẹn với lương tâm, năm đó là cô ta không cần Nguyên Khang, phía nhà họ Kiều lại tuyên bố Nguyên Khang không phải cháu ngoại của bọn họ, bây giờ muốn nhận lại? Xem anh giống kẻ chịu đ.ấ.m ăn xôi ư?"

Anh hai Đường huơ nắm đ.ấ.m trước mắt chị dâu hai Đường, nghiêm nghị nói.

Kết quả bị chị dâu hai Đường đẩy ra: "Anh biết là tốt, đi ngủ!"

Sau đó, nằm xuống ôm chặt lấy Nguyên Khang, anh hai Đường còn phải dùng quạt hương bồ lớn quạt gió cho bọn họ, mãi đến sau khi chị dâu hai Đường ngủ, anh hai Đường mới dừng động tác.

Bên này, Đường Minh Sơn và Phong Ngọc Lan vẫn chưa ngủ, Phong Ngọc Lan đang kêu Đường Minh Sơn ra đề cho cô.

"Xong rồi."

Cô làm xong liền đưa cho Đường Minh Sơn xem, bản thân thì đi đến bên bồn nước rửa mặt.

Đợi đến lúc cô trở về, Đường Minh Sơn cười nói: "Ngày mai chúng ta bắt đầu học sách giáo khoa lớp mười."

"Được thôi!"

Phong Ngọc Lan gật đầu liên tục.

Ngày hôm sau, Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn cùng thức dậy, cùng nhau đi ra ngoài, cô đi mua vải, chuẩn bị làm cho Đường Minh Sơn và mình áo ngắn tay và quần đùi để mặc.

Cô không mặc ra ngoài, dù sao thì thời đại này vẫn khá bảo thủ, có điều có thể làm đồ ngủ lúc ngủ.

Còn Đường Minh Sơn, mặc ở nhà ngang cũng không có vấn đề gì lớn, bởi vì trời này người để mình trần cũng không ít.

Khi Trịnh Văn Văn làm bài, Phong Ngọc Lan liền làm quần áo, ba ngày sau Đường Minh Sơn mặc một bộ đồ áo ngắn tay và quần đùi màu xanh, làm nhà ngang xôn xao.

Trong lúc nhất thời, đàn ông có vợ trẻ đều năn nỉ vợ của mình.

"Anh muốn một bộ quần áo giống như đồng chí Tiểu Đường, mát mẻ biết bao nhiêu!"

Trước mắt, quần áo mọi người mặc phần lớn là áo cộc tay hoặc là áo sơ mi gì đó, khi thấy Đường Minh Sơn ăn mặc mát mẻ như thế, tất nhiên bọn họ sẽ thích.

Áo cộc tay thì mát mẻ, nhưng mà quần vẫn dài, vẫn nóng.

"Minh Sơn, xin vợ cậu làm cho tôi một bộ đi, tôi đưa vải đưa tiền công."

"Đúng vậy đó đúng vậy đó, thương cho mấy người chưa có vợ chúng tôi đi!"

Đường Minh Sơn xuống lầu chơi bóng với những người khác người, liền bị mấy người này vây quanh.

Anh nhướng mày: "Chị dâu Triệu cũng làm được, tôi hỏi thử thay mọi người."

Tất nhiên là chị dâu Triệu bằng lòng làm, thậm chí còn kêu Triệu Thiên chủ động đi tìm bọn họ, không ngờ thím Trần cũng đến cửa hỏi, kết quả là đụng phải Triệu Thiên.

Hai bên đều có chút xấu hổ.

Mời người làm quần áo cũng không biết lựa chọn thế nào.

Triệu Thiên lanh lợi nói: "Thím Trần à, chúng cháu làm ba nhà ở lầu ba này, ba nhà còn lại thím làm?"

"Được."

Thím Trần cười híp mắt rời đi.

Loading...