Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 70

Cập nhật lúc: 2024-08-05 21:46:02
Lượt xem: 143

Chín giờ sáng hôm sau, Trịnh Văn Văn đến nhà cô một mình.

Sau một buổi sáng, Phong Ngọc Lan đã có một sự hiểu biết về kiến thức toán học của Trịnh Văn Văn.

"Kiến thức sách giáo khoa của cháu không vững, tốt nhất là làm đủ sách toán từ lớp một đến lớp năm, sắp xếp lại tất cả kiến thức một lần."

Trịnh Văn Văn không ăn cơm trưa ở đây, ông nội cô bé đến đón cô bé.

Trên đường về nhà, ông Trịnh hỏi: "Thế nào rồi?"

Phong Ngọc Lan cũng không phải là người đầu tiên gia sư riêng cho Trịnh Văn Văn, nhưng trước kia mọi người đều không kiên trì nổi bởi vì thành tích Trịnh Văn Văn không lên được, người dạy kèm cũng rất bất lực, càng ngại lấy tiền lấy đồ.

"Cháu rất thích thím Ngọc Lan, thím nói cháu có thể hiểu, hơn nữa thím sẽ không thở dài." Trịnh Văn Văn nói.

Vì thế bắt đầu từ ngày hôm sau, mỗi sáng từ chín giờ đến mười một giờ, từ hai giờ chiều đến năm giờ chiều, Trịnh Văn Văn đều đến nhà ngang tìm Phong Ngọc Lan.

Trong lúc đó chủ nhiệm Lý lại cố ý tới một lần, nói chuyện tiền học thêm với Phong Ngọc Lan, một ngày năm hào, một tháng mười lăm đồng.

Đây là một mức giá khá đáng tiền.

Ngẫm lại tiền lương Triệu Thiên một tháng ba mươi đồng, mười lăm đồng lấy ra cho con gái học thêm là biết chủ nhiệm Lý muốn thành tích toán của Trịnh Văn Văn tăng lên biết bao nhiêu.

Chuyện này cứ quyết định như vậy.

Hôm nay, Phong Ngọc Lan đi chợ nông sản mua đồ ăn, vừa lúc nhìn thấy một người tay bị thương, người bên ngoài hỏi: "Bị thương tay như này, phải bao lâu mới có thể làm việc được?”

Người nọ cười nói: "Cùng lắm là mười ngày, tôi sợ không phải là bị thương, sợ là sau khi bị thương xong không có việc làm.”

Phong Ngọc Lan nhớ tới cậu hai bên kia, nghĩ trái nghĩ phải, chờ Đường Minh Sơn trở về thì nói với anh: "Em nhớ chỗ cậu hai vốn là có người, chỉ là bị thương tay, đã qua nhiều ngày như vậy hẳn là tay người ta cũng tốt hơn nhiều rồi. Ngày mai em qua bên cậu hai giải quyết công việc, anh thấy thế nào?”

"Cũng được." Đường Minh Sơn gật đầu: "Mời chị dâu Triệu đi cùng em.”

"Em hỏi chị dâu Triệu, chị ấy nói rảnh, vừa lúc cũng muốn đi thăm mẹ cậu hai."

Phong Ngọc Lan gật đầu.

Cậu hai cũng đang khó xử, ông ấy vừa mới nhận được một công việc, mà ông bạn già lúc trước tay cũng tốt nhưng quả thật làm việc không nhanh bằng người trẻ tuổi như Phong Ngọc Lan, kỹ năng sử dụng d.a.o cũng không bằng Phong Ngọc Lan.

"Nếu không thì lấy cả hai người?"

Mẹ cậu hai nảy ra sáng kiến nói.

Cậu hai sắp hói đầu, nghe vậy càng nhíu mày: "Một buổi tiệc thì kiếm được bao nhiêu? Thêm một người là lại chia bớt một phần tiền, không nói con có đồng ý hay không, những người khác cũng có ý kiến.”

Ông ấy tiếc Phong Ngọc Lan tay nghề tốt như vậy, lại không thể vứt bỏ tình nghĩa nhiều năm của ông bạn già.

Khó khăn.

Nhưng không ngờ Phong Ngọc Lan chủ động tới xin nghỉ việc của ông ấy. Sau khi chờ đám người Phong Ngọc Lan đi, nhìn đối phương đưa đồ đạc tới, cậu hai có chút cảm thán.

"Đừng coi người ta là người trẻ tuổi, nhìn người ta làm chuyện này, thật tốt."

Mẹ cậu hai cũng gật đầu: "Lần này con không cần lo lắng nữa.”

Xin nghỉ công việc bên cậu hai, mỗi ngày Phong Ngọc Lan đều vây quanh mấy đứa nhỏ.

Môn toán của Trịnh Văn Văn ngày càng tiến bộ, gia đình chủ nhiệm Lý vô cùng biết ơn. Khi ông Trịnh đến đón cháu, còn thỉnh thoảng đưa một ít đào tới, nói là trên cây sân nhà mình kết, vừa ngọt vừa giòn, cực kỳ ngon.

Trong lúc đó Trịnh Văn Văn muốn đến nhà cậu chúc thọ ông nội, có mấy ngày không thể tới, vì thế Phong Ngọc Lan tự mình đạp xe về quê.

Sau khi thăm mọi người, lại đón Nguyên Khang tới ở nửa tháng.

Mãi cho đến khi chị dâu hai Đường nhớ Nguyên Khang rất nhiều, chạy đến huyện đón đứa nhỏ, Nguyên Khang mới đi theo về.

Chị dâu hai Đường cõng nửa giỏ củi, còn có bí ngô, dưa chuột, đậu cove cùng cà tím, ớt, trứng gà tới đây, đều là những thứ ở nông thôn ăn những ngày này.

Cái giỏ bằng tre to như vậy, thật sự là chất đầy đồ đạc, nhìn mái tóc và lưng bị mồ hôi làm ướt, trong lòng Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn đều không biết là tư vị gì.

Hôm nay Đường Minh Sơn nghỉ phép, vừa hay ở nhà.

"Không sao, sức khỏe chị tốt, ở nhà chị cõng củi cũng không kém so với các ông các chú, mấy cái này tính là cái gì." Chị dâu hai Đường uống xong một chén nước đường lớn, tùy ý dùng khăn mặt Nguyên Khang đưa tới lau mồ hôi.

Tiếp theo ôm lấy Nguyên Khang: "Nhớ bác chưa?”

Nguyên Khang tiến lại gần cọ cọ khuôn mặt ướt át của cô ta: "Nhớ ạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-70.html.]

Trái tim chị dâu hai Đường kêu lên, Đường Minh Sơn đạp xe đến huyện mua đồ, Phong Ngọc Lan ở nhà nói chuyện cùng chị dâu hai Đường.

"Trong nhà đều tốt cả, sức khỏe cha mẹ cũng tốt, anh hai em vẫn là bộ dáng quỷ quái kia, nói cái gì quay đầu là quên ngay được." Tuy chị dâu hai Đường nói anh hai Đường như vậy, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười: “Với cả Văn Tuệ còn bảo chị mang đồ cho em.”

Nói xong thì cầm một cái túi ra, đây là Đường Văn Tuệ đích thân thêu. Bà ngoại của Đường Văn Tuệ có tay nghề thêu, năm đó dựa vào tay nghề kia nuôi sống cả gia đình, mà Đường Văn Tuệ là một trong các cháu gái của bà ấy, có tay nghề nhất.

Tuy rằng bà ngoại đã đi vài năm, nhưng Đường Văn Tuệ vẫn học được một chút bản lĩnh.

"Thật đẹp."

Nhìn hoa sen màu hồng nhạt trên cái túi màu xanh nhạt, Phong Ngọc Lan cảm thán nói.

"Con bé rất khéo tay." Chị dâu hai Đường liên tục khen ngợi, túi của cô ta cũng là do Đường Văn Tuệ thêu.

Đường Minh Sơn đi ra ngoài một chuyến, trở về trong tay xách túi lớn túi nhỏ, hơn nữa buổi sáng anh ra ngoài mua cá, buổi trưa liền làm cá kho, thịt nướng cà tím, xào đậu cove và nước canh bí ngô.

Còn cơm trắng.

Đưa cho chị dâu hai Đường một cái chén lớn, lấy đầy đến miệng bát, chị dâu hai Đường cười đến không khép miệng lại được.

"Khi về chị sẽ nói, anh hai các em phải hâm mộ phát khóc."

Lúc này anh hai không tới là bởi vì đội sản xuất thu lương thực, phải lên công.

"Lát nữa em làm chút thịt kho tàu, đóng trong hộp sắt, chị dâu hai mang về cho mọi người nếm thử.”

Phong Ngọc Lan cười nói.

"Được được được."

Chị dâu hai Đường cảm thấy cùng là người nhà không cần khách sáo như vậy, cho nên cũng không nói chuyện gì, cười tủm tỉm ăn cơm, trong chén chất đầy thịt nướng cà tím, nhóc con kia cũng ăn không ngẩng đầu lên được.

Bên trong cá có xương nhỏ, chị dâu hai Đường phát hiện Đường Minh Sơn sẽ nhặt sạch xương, sau đó lại gắp cho Nguyên Khang.

Nguyên Khang cũng không sợ anh như trước kia, mà là lúc Đường Minh Sơn gọi nó thì nó sẽ đưa chén về hướng Đường Minh Sơn, nhận thịt cá.

Sau khi chị dâu hai Đường nhìn thấy thì nháy mắt với Phong Ngọc Lan.

Phong Ngọc Lan cười gật đầu.

Buổi chiều chị dâu hai Đường và Nguyên Khang trở về, là Đường Minh Sơn đưa người đến bên chị dâu Hồng, sọt cũng là anh đeo, bên trong mì trắng, gạo, thịt gì đó đều có.

Phong Ngọc Lan ở nhà dạy toán cho Trịnh Văn Văn.

Thím Năm của đội sản xuất thấy chị dâu hai Đường mang Nguyên Khang về thì quái gở hỏi: "Không phải đón đến huyện sao? Sao lại về rồi? Sao, không được mẹ kế nó tiếp đãi à?”

Chị dâu hai Đường không thể nhìn loại người này, vừa dắt Nguyên Khang đi qua trước mặt đối phương vừa nói.

"Đã hơn nửa tháng rồi, người trong nhà cũng nhớ nên đón về, cháu trai thím Năm cũng ở nhà bà nội hoài mà đúng không? Sao không đón về, chẳng lẽ cô vợ trẻ không cho đón về?”

Không đợi người nọ nói, chị dâu hai Đường lại nói: "Cũng đúng, dù sao lần trước thím không trông chừng, đứa nhỏ kia thiếu chút nữa đã c.h.ế.t đuối, chậc, khó trách không cho thím đưa con đi.”

Thím Năm: ... Giết người c.h.ế.t tâm.

Nguyên Khang nắm tay chị dâu hai Đường nhảy nhót, cũng không bị lời nói của thím Năm ảnh hưởng chút nào.

"Nguyên Khang cũng đừng nghe người ta nói bậy, mẹ cháu đối xử với cháu như thế nào chính cháu rõ ràng nhất, đừng bởi vì người ngoài nói vài câu không vừa đã tùy tiện nghĩ lung tung, có biết không?"

"Biết ạ."

Nguyên Khang gật đầu.

A Tráng biết hôm nay chị dâu hai Đường đi huyện đón Nguyên Khang, cho nên thỉnh thoảng chạy về phía ngã ba, xem có thể nhìn thấy Nguyên Khang trở về hay không.

Lúc này, sau khi nhìn thấy bọn Nguyên Khang, A Tráng giống như một tên lửa nhỏ chạy tới, kéo Nguyên Khang đi về phía sườn núi: "Đi một chút, Nguyên Khang anh cho em xem anh nặn tượng, đẹp cực kỳ!”

Đã qua lâu như vậy, A Tráng còn nghiện nặn tượng đất.

Nguyên Khang vừa nghe cũng chạy lên, nhìn hai đứa nhỏ chạy như bay về phía trước, chị dâu hai Đường cười cười, lại nâng cổ họng quát: "Chậm một chút!”

Chạng vạng, những người khác của nhà họ Đường trở về, thấy trên bàn chính đặt nhiều đồ như vậy thì biết là bọn Phong Ngọc Lan mua.

"Thịt kho tàu này ngon thật." Anh hai Đường gắp một miếng thịt kho tàu lên, trợn tròn mắt.

"Ngon thì ăn nhiều một chút." Mẹ Đường cũng không phân biệt con trai và con dâu ăn không giống nhau: "Trời nóng không thể để qua đêm, cứ ăn đi.”

Phong Ngọc Lan làm nhiều lắm, cả nhà đều ăn uống no say.

Loading...