Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 61

Cập nhật lúc: 2024-08-05 11:31:02
Lượt xem: 137

Thực ra chị dâu Triệu muốn tự ứng cử, nhưng rốt cuộc cô ấy cũng biết tự lượng sức mình, không dám làm vướng chân cậu hai, nhưng mà Phong Ngọc Lan thì có thể!

Vì thế chị dâu Triệu bèn nhắc tới chuyện này.

"Thiếu người ạ? Thế em làm được! Mấy việc bếp núc này, cái gì em cũng làm được hết!"

Phong Ngọc Lan phá lên cười.

Cơ hội kiếm tiền lại tới nữa rồi.

Dù gì sau kỳ thi tuyển sinh lên cấp cũng là kỳ nghỉ hè, cô không có việc gì làm.

Thấy cô xao động, chị dâu Triệu cười, nói: "Vậy để chiều chị đưa em đi gặp cậu hai của chị. Nếu tìm được người rồi, chị em ta coi như đến thăm cũng được."

"Vâng."

Phong Ngọc Lan không ý kiến gì thêm.

Giữa trưa, Đường Minh Sơn trở về ăn cơm, chị dâu hai Ngô cố ý sắp xếp anh ngồi cạnh Phong Ngọc Lan.

Trong số những người đưa thêm đồ ăn không có Phong Ngọc Lan, do đó anh có thể bình thản mà ăn cơm.

"Món rau này vừa nhìn đã biết là em thái."

Khi đĩa rau được mang lên, Đường Minh Sơn nghiêng người, nhỏ giọng nói.

"Rõ đến vậy à?"

Phong Ngọc Lan có đôi chút kinh ngạc.

Đường Minh Sơn gật đầu: "Kỹ thuật thái rau của em rất tốt."

Chính cô còn không nhận ra vì tất cả đã được xào chín. Phong Ngọc Lan khều nhẹ cánh tay anh: "Ăn nghiêm túc đi."

Không cần phải tâng bốc cô mọi lúc mọi nơi như vậy, cô sẽ trở nên kiêu căng mất.

Chiều nay phải đến gặp cậu hai của chị dâu Triệu, chuyện này chắc chắn phải báo với Đường Minh Sơn một tiếng. Đường Minh Sơn biết cậu hai của chị dâu Triệu ở đâu. Ông ấy ở cách thị trấn không xa. Hơn nữa cậu hai rất thường xuyên giúp người ta làm bếp, do đó Đường Minh Sơn cũng gặp qua vài lần.

Anh nghe hai người bọn họ nói là đi bằng xe bò, bèn dặn dò Phong Ngọc Lan vài câu rồi đến nhà máy sản xuất giấy.

"Chị khá thân với gia đình đó. Mỗi lần về nhà mẹ đẻ hoặc đi thăm người thân, chị đều ngồi xe bò nhà bọn họ."

Chị dâu Triệu vừa nắm tay Niếp Niếp, vừa đưa Phong Ngọc Lan đi mượn xe bò của người ta.

"Thì ra là vậy." Phong Ngọc Lan gật đầu.

Tới nhà người ta, chị dâu Triệu đứng ngoài sân gọi chị dâu thật to.

Chẳng mấy chốc, một người chị dâu cao gần một mét bảy đi ra. Chị ấy rất cao, giọng nói cũng lớn. Sau khi biết hai người họ muốn đi đâu, chị ấy chuẩn bị xe bò, bảo con mình trông nom em trai và em gái, rồi đi cùng Phong Ngọc Lan và chị dâu Triệu.

"Đây là chị cả Hồng. Chị ấy giỏi lắm. Vì gặp chuyện không may mà không có đàn ông bên cạnh, một mình chị ấy tự nuôi bốn đứa con." Trên xe bò, chị dâu Triệu nói thầm với Phong Ngọc Lan.

Chiếc xe bò này là do chồng của chị ấy để lại, bảo đảm cho cuộc sống của họ sau này.

Mấy năm nay chị cả Hồng dựa vào chiếc xe bò này chở người, chở hàng mà làm lại cuộc đời một lần nữa, trong thôn ai ai cũng biết đến chị ấy.

Tới nhà cậu hai, chị cả Hồng biết hai người họ còn muốn về nên đứng ở đường cái chờ hai người họ.

Phong Ngọc Lan mang một ít đồ từ nhà theo. Đó là bánh do bạn bè người thân tặng lúc kết hôn.

Cậu hai và mẹ cậu hai đều ở nhà. Chị dâu Triệu giới thiệu Phong Ngọc Lan, cậu hai thật sự không thể nhắm mắt mà tìm người, thấy Phong Ngọc Lan còn trẻ, lại do cháu gái ngoại giới thiệu nên thẳng thừng từ chối cũng không hợp lẽ.

Phong Ngọc Lan nhìn thấy được sự khó xử của ông ấy, cười nói: "Cháu xin phép gọi cậu bằng cậu hai theo chị dâu Triệu. Cậu hai, cháu rất thành thạo việc trang trí, chạm khắc rau, hoa quả. Cậu cứ việc kiểm tra cháu, không phù hợp cũng không sao."

Mẹ cậu hai nghe cô nói chuyện rất lọt tai, vì thế dùng chân đá nhẹ vào gót chân cậu hai một cái.

Cậu hai cũng hiểu được Phong Ngọc Lan là một người rộng rãi thoải mái, nói chuyện cũng không cần cố kỵ nhiều như vậy.

"Thật ra không cần phải chạm khắc. Chúng ta làm đầu bếp nông thôn thôi, không cần cầu kỳ như vậy. Quan trọng nhất vẫn là kỹ năng dùng dao, đặc biệt là thái thịt, phải thật mỏng để trông đầy đặn hơn. Gia chủ cũng có mặt mũi, vậy đi, cháu dùng con d.a.o này thái cho cậu xem."

Trong nhà vừa lúc có miếng đậu phụ đã được làm sẵn. Cậu hai rửa sạch tay, đặt một miếng đậu phụ hơi dày lên thớt.

Phong Ngọc Lan cũng rửa sạch tay, cầm d.a.o thái một chút, sau đó lấy bát múc một bát nước từ trong chậu nước, dùng d.a.o thả miếng đậu phụ vào trong bát. Những cánh hoa tơ của đậu phủ toả ra trong làn nước trong vắt khiến cho mắt của những người đứng xem bên cạnh sáng ngời.

"Được, tốt! Kỹ thuật dùng d.a.o của cháu rất tuyệt!"

Cậu hai vỗ tay.

Nói đến món hoa đậu phụ này thì phải cảm ơn công sức dạy dỗ của sư phụ trong một kỳ nghỉ hè. Người kia coi thường cô, ra cho cô đề khó hay chính là hoa đậu phụ này. Khi nào hoa đậu phụ có thể tỏa ra trong nước không bay tán loạn sẽ cho cô được nhận lương của công nhân chính thức.

Thời điểm đó, Phong Ngọc Lan đang lo lắng trang trải học phí đại học nên nghe vậy không nói hai lời, cắn răng mà luyện tập.

Cô luyện tập ở quán ăn, về cô nhi viện lại mua đậu phụ về tập. Khoảng thời gian đó, trẻ em trong cô nhi viện ngày nào cũng ăn đậu phụ.

"Sáng mai, cháu chờ cậu ở nhà ngang của nhà máy sản xuất giấy, vừa lúc bên công xã Hạnh Phúc có gia chủ muốn bàn chuyện cưới xin.”

"Vâng."

Phong Ngọc Lan đồng ý.

Khi Đường Minh Sơn trở lại nhà ngang, Phong Ngọc Lan đang nướng bánh bột ngô. Thấy tâm trạng cô có vẻ tốt, anh lập tức hiểu ra sự tình.

"Chúc mừng, đồng chí A Lan."

“Chung vui nhé, đồng chí Minh Sơn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-61.html.]

Phong Ngọc Lan cười nói.

Nhóm của Quân Tử đã thi cuối kỳ xong rồi nên tạm thời sẽ không đến tìm Phong Ngọc Lan vào buổi tối nữa. Nếu gặp câu hỏi không hiểu, bọn chúng sẽ viết ra trước, chờ đến ban ngày lúc Phong Ngọc Lan ở nhà thì lại đến hỏi.

Do đó sau bữa cơm, vừa nghe Triệu Thiên muốn lập đội chơi bóng rổ, Phong Ngọc Lan lập tức xuống tầng với Đường Minh Sơn.

"Triệu Thiên, cậu và Minh Sơn phải tách nhau ra. Nếu không hai cậu cùng một đội, chúng tôi không đánh lại được."

Vừa đến bờ đê, anh cả Vương đang treo đèn dầu đã lớn tiếng nói.

Mấy thanh niên đều đồng ý với lời này của anh ta, hợp nhau lại kéo Đường Minh Sơn và Triệu Thiên đi.

"Bên này, bên này!"

Chị dâu Vương ra sức vỗ cái ghế bên cạnh mình, chào Phong Ngọc Lan.

Phong Ngọc Lan mang ghế sang, ngồi phía bên kia cô ta. Niếp Niếp cũng tới, Phong Ngọc Lan ôm cô bé vào lòng.

Cuối cùng cô bé không đợi được, chẳng được bao lâu đã tụt xuống đi tìm Yến Tử chơi.

Chị dâu Triệu vừa cười, mắng cô bé chạy chậm lại nhỡ ngã ra nhà ngang, vừa ngồi xuống bên cạnh Phong Ngọc Lan.

"Chị nghe nói tối hôm nay treo giải thưởng đấy."

Phong Ngọc Lan nghe vậy hỏi: "Giải thưởng gì ạ?"

"Bánh mì thịt với cải khô ngâm chua." Chị dâu Vương bên cạnh nói tiếp: "Bác Khâu sống ở tầng hai làm bánh mì thịt với cải khô ngâm chua ngon cực!"

"Thật sự rất ngon!" Địch Phượng Tiên sống cùng tầng hai gật đầu lia lịa: "Bác Khâu cũng không giấu một mình, dạy tôi vài lần nhưng tôi không thể làm ra mùi vị kia được."

Vậy là trong lúc nhất thời mọi người bàn luận về bánh mì thịt với cải khô ngâm chua.

Mãi cho đến khi tiếng còi tre vang lên, mọi người mới đưa mắt nhìn về phía bờ đê.

Một tiếng trôi qua, đội của Đường Minh Sơn giành chiến thắng. Đội của Triệu Thiên phải mời đội của Đường Minh Sơn ăn bánh mì thịt với cải khô ngâm chua do bác Khâu làm.

Bác Khâu và chồng bác ấy vừa mang bánh bột ngô đến. Đường Minh Sơn nhận chiếc cốc tráng men mà Phong Ngọc Lan đưa cho để uống nước, tiện thể đưa cho cô cái bánh mì thịt với cải khô ngâm chua.

Những người khác trêu qua trêu lại một hồi, Triệu Thiên thấy vậy bèn vội vàng mua cho chị dâu Triệu và Niếp Niếp một cái khác.

Chị dâu Triệu tức giận liếc anh ta một cái, nhưng tay vẫn nhận.

Phong Ngọc Lan không ăn ngay lập tức mà lên tầng rồi ra ao rửa tay thật sạch, xong xuôi rồi mới cùng Đường Minh Sơn cũng đi rửa tay về nhà ăn.

Bánh bột ngô rất to, hai người chia nhau ăn, trên bếp đun nước tắm. Sau khi ăn xong, hai người xách nước sôi đi tắm rửa.

Phơi quần áo xong, hai người xuống tầng thượng.

Lúc này, chị dâu Triệu và những người khác vẫn chưa ngủ. Hôm nay càng ngày càng nóng, trời cũng đã tối rồi.

Mọi người không ngồi ở trên bờ đê để hóng mát thì cũng ngồi trước cửa nhà mình.

Phong Ngọc Lan ngồi trước cửa nhà, tay phe phẩy một cái quạt hương bồ lớn mang từ quê lên. Đường Minh Sơn lấy khăn lau tóc cho cô.

"Nhìn vợ chồng son nhà người ta kìa."

"Tuổi trẻ nhiệt huyết thật."

Tất cả mọi người ngồi trên hành lang đều nhìn thấy rồi cảm khái trêu chọc một phen.

Chị dâu Triệu quay sang nhìn Triệu Thiên khiến anh ta lập tức lảng sang chuyện khác: "Ngày mai về quê, em có về không?"

"Về chứ, chuyện cần làm không thể trì hoãn nữa."

Chị dâu Triệu lập tức trả lời.

"Đưa Niếp Niếp về luôn à?"

"Chị dâu Trương nói sẽ giúp em trông con một ngày." Chị dâu Triệu vừa dứt lời, chị dâu Trương ngồi trước cửa bên cạnh cũng gật đầu.

"Cứ yên tâm về quê đi, để tôi trông Niếp Niếp cho. Con bé vốn là một đứa trẻ ngoan, không cần lo lắng."

Phong Ngọc Lan nghe các chị nói chuyện phiếm. Trời ngày càng tối hơn, tóc của cô cũng khô, mà cô cũng buồn ngủ rồi.

Vì thế hai người đóng cửa lại, quay về buồng trong ngủ.

Bây giờ là ban đêm mà lúc ngủ vẫn còn hơi oi bức. Chiếc chăn đặt trước giường đã giặt xong, phơi khô, gập vào trong hòm. Dù bây giờ đang đắp một tấm chăn rất mỏng nhưng cửa sổ trong buồng bọn họ vẫn mở ra.

Thuốc mỡ chống muỗi đặt trên bệ cửa sổ vẫn có chút tác dụng.

Phong Ngọc Lan nằm dựa vào tường, Đường Minh Sơn ngồi bên cạnh, cầm quạt hương bồ lớn quạt cho cô.

Trong buồng không thắp đèn dầu, chỉ nương theo ánh trăng rọi vào từ ngoài cửa sổ để nhìn rõ.

"Nói cách khác, em có thể viết một cái giấy chứng thực là bạn đồng hành, học phí mỗi học kỳ vẫn nộp như bình thường. Sau đó tới lúc thi chỉ cần trực tiếp đi thi, nếu đỗ có thể lên cấp, nếu không sẽ tiếp tục thi lần nữa?"

"Đúng vậy, cấp ba anh cũng làm như vậy."

Nghe Đường Minh Sơn nói vậy, Phong Ngọc Lan mới biết được rằng tuy anh bỏ học từ năm lớp mười một, nhưng lúc sau cũng có điều kiện hoàn thành kỳ thi lớp mười hai. Thế nhưng bây giờ anh không thi vào trường cao đẳng, cũng chưa có ý định đi học đại học theo lời giới thiệu nào.

"Em có thể thi lại lúc khai giảng, thi thẳng lên lớp tám, sang mùa hè thi trung học được không?"

"Được." Đường Minh Sơn gật đầu, nghĩ đến việc chỉ còn hai tháng trước khi rời trường, thi lên cấp trực tiếp nhưng thế này sẽ có đôi chút khó khăn: "Em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

"Anh đã dạy em hết nội dung lớp bảy rồi. Lớp tám em tiếp tục cố gắng, em nghĩ rằng mình sẽ nắm vững được kiến thức trong vòng hai tháng thôi."

Phong Ngọc Lan cũng ngồi dậy theo anh.

Loading...