Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 29

Cập nhật lúc: 2024-08-03 15:36:23
Lượt xem: 205

Phong Ngọc Lan không nhịn được cười khúc khích.

"Được thôi."

Phong Ngọc Lan ăn một cái bánh bao và một cái bánh màn thầu, phần còn lại để cho Đường Minh Sơn.

"Em có chỗ nào không thoải mái sao?"

Lúc khóa cửa, Đường Minh Sơn vẫn cau mày hỏi cô.

"Em thật sự không sao mà." Phong Ngọc Lan bất đắc dĩ nói, bánh bao và bánh màn thầu ở thời đại này không tính là nhỏ, cộng với việc cô đã uống hết hai cốc nước, bụng no muốn chết, thế nhưng Đường Minh Sơn này lại nghĩ cô ăn chưa đủ.

Đường Minh Sơn vẫn lo lắng, lúc đưa cô đến phòng gia công, anh đã nhờ chủ nhiệm Lý chiếu cố Phong Ngọc Lan một chút.

Phong Ngọc Lan nghe vậy mặt đỏ bừng, vội vàng đẩy anh: "Anh mau qua bên kia đi."

Chủ nhiệm Lý thấy vậy khẽ cười nói: "Cậu ấy là đang lo cho cô đấy."

"Tôi thật sự không sao, chủ nhiệm Lý đừng nghe những gì anh ấy nói." Phong Ngọc Lan vỗ ngực, thể hiện mình còn rất khỏe.

Chủ nhiệm Lý gật đầu: "Ừ, hôm qua cô hẳn đã làm quen với công việc này rồi, hôm nay tôi sẽ không nói nhiều, hồ sơ cô đưa lên tôi đã xem qua, nét chữ vừa đẹp vừa gọn gàng, rất tốt."

Chưa bắt đầu công việc đã được khen ngợi một phen khiến tâm trạng của Phong Ngọc Lan khá tốt, sáng nay không có cuộc họp nên cô lập tức đi làm công việc của mình.

Một lúc sau chị dâu Tiêu cũng đã tới.

Sắc mặt cô ấy có chút mệt mỏi, tay ôm mấy quyển sách ngồi xuống rồi nói với Phong Ngọc Lan: "Hôm nay trạng thái của chị không được tốt, nếu chủ nhiệm Lý có đến chỗ chúng ta kiểm tra thì hãy để mắt đến ông ấy một chút giúp chị nhé."

"Dạ."

Phong Ngọc Lan đáp.

Chủ nhiệm Lý lui tới đây hai lần, dưới sự nhắc nhở của Phong Ngọc Lan nên chị dâu Tiêu thành công thoát nạn.

Trong giờ nghỉ trưa, chị dâu Tiêu và Phong Ngọc Lan cùng đi vệ sinh, trên đường trở về gặp phải một người nào đó hình như có hiềm khích với chị dâu Tiêu, nghe đối phương nói mấy câu quái gở, chị dâu Tiêu liền kéo Phong Ngọc Lan rời đi.

"Ngọc Lan này, chị có một người bạn đang gặp phải một chút chuyện, em nghe thử rồi nghĩ xem cô ấy nên làm sao mới tốt nhé."

Trong đầu Phong Ngọc Lan bỗng hiện lên bốn chữ "vô trung sinh hữu" (*), nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý.

(*) Vô trung sinh hữu: có nghĩa là không sợ làm sai, chỉ cần không bị bắt tại chỗ, không thừa nhận, chỉ cần giả vờ là bạn bè và nói rằng người bạn này đã làm điều đó. Hoặc khi hỏi những câu khó, để làm rõ mối quan hệ với bản thân, bạn có thể giả làm một người bạn và nói rằng người bạn này đã hỏi.

Chị dâu Tiêu ngáp một cái, khẽ nói: "Cô ấy đã lập gia đình nhiều năm nhưng mãi vẫn không có con, bên nhà chồng thì liên tục thúc giục cô ấy, dù đã uống rất nhiều bài thuốc nhưng vẫn không có kết quả, chỉ nhiêu đó thôi thì không nói, mẹ chồng của cô ấy còn nảy ra ý tưởng để cô ấy nhận con của em chồng làm con nuôi, nhưng ai lại không muốn con của mình chứ?"

Cô ấy nhìn chằm chằm Phong Ngọc Lan, Phong Ngọc Lan thấy thế cũng gật đầu.

Thấy vậy, chị dâu Tiêu mỉm cười: "Vậy nên cô ấy liền từ chối nhưng mẹ chồng của cô ấy lại thấy không vui nên đột ngột chuyển đến nhà của cô ấy nhất quyết không đi, cả ngày giày vò người khác, em nghĩ xem chuyện này nên làm sao bây giờ?"

Phong Ngọc Lan hỏi: "Cô ấy và chồng của mình đã đến bệnh viện huyện kiểm tra sức khỏe chưa ạ?"

Chị dâu Tiêu mím môi lắc đầu.

"Chưa, nếu nói chuyện này ra, ắt hẳn sẽ bị người ta chê cười."

"Không nên nghĩ như vậy." Phong Ngọc Lan nghiêm túc: "Cơ thể là của mình, nếu có vấn đề gì thì chúng ta nên đến gặp bác sĩ càng sớm càng tốt, nếu không mọi thứ sẽ càng thêm nghiêm trọng."

"Còn về mấy cái bài thuốc kia, rốt cuộc bạn của chị đã phải uống những gì vậy?"

Nghe vậy, sắc mặt của chị dâu Tiêu khẽ biến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-29.html.]

"Ếch hầm ễnh ương, gà trống hầm trứng gà, nấu cùng mấy thứ thảo dược gì đó, hương vị kỳ lắm, vừa tanh vừa đắng." Cô ấy vừa nói xong chợt thấy Phong Ngọc Lan cau mày nên vội vàng bổ sung: "Chị chưa thử, nhưng chị có thấy bạn của chị uống qua rồi."

Phong Ngọc Lan im lặng nhìn cô ấy một hồi, sau đó thở dài nói: "Theo em, cô ấy nên dành ra một ngày để đến bệnh viện khám đi."

Không cho chị dâu Tiêu có cơ hội nói lý do sợ bị người khác chê cười, Phong Ngọc Lan liền nói: "Bản thân mình quan trọng hơn hay cái nhìn của người khác quan trọng hơn? Ai cũng ăn cơm mà sống, có bệnh thì đi khám chẳng lẽ lại không được?"

Hai mắt chị dâu Tiêu sáng lên: "Đúng vậy, không nói mình bị gì thì ai mà biết."

Tâm tình của cô ấy thoáng một cái đã tốt lên, buổi chiều cũng có tinh thần làm việc hơn, Phong Ngọc Lan đợi đến giờ tan làm, nhận tiền rồi rời đi.

Nhờ có Đường Minh Sơn mua giúp đồ ăn vào buổi sáng nên cô không cần phải lên huyện nữa, sau khi về đến nhà, cô nấu nước tắm rửa gội đầu, thời điểm thím Lý từ dưới lầu đi lên, Phong Ngọc Lan vẫn còn đang ngồi giặt quần áo.

Bà ta thấy Phong Ngọc Lan quấn khăn trên đầu, nhíu mày nói: "Vợ của Tiểu Đường, cháu cũng đừng trách thím nhiều chuyện, nhưng mà trời ạ, cháu tắm rửa giặt giũ lâu như vậy, thật lãng phí củi đốt."

Phong Ngọc Lan vẫn tiếp tục công việc của mình, nghe bà ta nói vậy chỉ cười rồi nói: "Thím Lý, nhà của thím bao lâu mới giặt đồ một lần vậy ạ?"

Thím Lý có chút kiêu ngạo nói: "Chú Lý thì cháu cũng biết rồi, với thời tiết này thì nửa tháng thím sẽ giặt đồ một lần, cả người lúc nào cũng sạch sẽ."

"Thím thật lợi hại." Phong Ngọc Lan vẫn duy trì nụ cười trên môi: "Cháu đã sớm nghe người ta nói thím Lý là người biết cách chi tiêu nhất ở đây."

Thím Lý ngày càng tự đắc, nâng cằm khẽ gật đầu, rồi bắt đầu kể ra một tháng mình đã tiêu hết bao nhiêu tiền, bao nhiêu phiếu thực phẩm, càng nói càng sung.

Đến khi Phong Ngọc Lan giặt đồ xong, bà ta vẫn chưa nói hết.

"Khi khác chúng ta lại nói tiếp, bây giờ cũng đã muộn rồi, cháu phải đi phơi quần áo và chuẩn bị cơm tối nữa."

Nói xong, cô liền xách thùng gỗ và chậu sứ ở bên cạnh rời đi.

Thím Lý cũng không thấy có gì bất thường, bà ta đến chỗ của thím Điền đang rửa rau nói: "Vợ của Tiểu Đường tuy hơi phung phí củi đốt nhưng lại biết cách ăn nói, chả bù cho đứa trẻ nhà tôi, vừa nghe nó nói được mấy câu đã khiến tôi bất mãn."

Con gái của bà ta vừa mới lập gia đình hồi năm ngoái.

Thím Điền biết một khi đã bị bà ta nhắm đến thì không biết sẽ phải nghe bà ta lải nhải đến khi nào, vì thế liền nói lảng sang chuyện khác: "Con gái bà chắc cũng sắp sinh rồi nhỉ!"

"Ừ." Thím Lý cười tủm tỉm gật đầu, quơ quơ giỏ trúc trong tay: "Hôm nay tôi đi thăm con bé thì được bên sui gia cho rất nhiều măng mang về."

Phong Ngọc Lan phơi đồ xong liền về nhà dọn dẹp phòng ốc cho sạch sẽ một chút.

Những thứ được Đường Minh Sơn mua về hồi sáng bao gồm hai cân thịt ba rọi, một bó hương xuân, một bó cải xanh và tỏi tươi.

Sau một hồi suy nghĩ tối nay mình nên nấu món gì, Phong Ngọc Lan liền lấy đôi giày vải đã hoàn thành được một nửa ra làm tiếp.

Khi chị dâu Triệu trở về, Phong Ngọc Lan mới bắt đầu chuẩn bị đi nấu cơm.

"Ồ, khéo tay quá ta!" Chị dâu Triệu nhìn đôi giày vải trong tay của cô.

"Chị dâu đừng khen em nữa, em sẽ lấy làm kiêu ngạo đấy." Phong Ngọc Lan khẽ cười nói.

Hai người trao đổi vài câu, chị dâu Triệu cũng phải chuẩn bị cơm tối, vì thế hai người tiến đến bồn rửa ở bên kia rửa sạch nguyên liệu, ai làm việc nấy, bận rộn trong bếp một hồi, cả hai đứng tán gẫu một lát.

"Ông chồng nhà chị tối qua còn thề với chị rằng nhất định sẽ đưa Niếp Niếp về cho chị." Chị dâu Triệu khoanh tay trước n.g.ự.c cười lạnh: "Chị sẽ chờ, nếu anh ta không làm được thì dù chị có phải náo loạn với đám người ở dưới quê kia một trận thì cũng phải đón được Niếp Niếp về đây."

Triệu Thiên vừa về đến nhà, trùng hợp nghe được những lời như vậy, anh ta lập tức chạy tới phụ vợ mình nấu cơm, Phong Ngọc Lan mỉm cười, cô cũng không phát hiện ra hai người này có gì bất thường, thấy Đường Minh Sơn đã về, cô cũng bắt đầu làm món thịt xào tỏi.

Bữa tối hôm nay có món trứng gà xào hương xuân, canh cải xanh thịt băm và thịt xào tỏi.

Tất cả đều được nấu rất nhiều.

Nhưng nhiều nhất vẫn là cơm gạo trộn.

Loading...