Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 221

Cập nhật lúc: 2024-08-18 22:08:20
Lượt xem: 86

Phong Ngọc Lan suy nghĩ một lúc nói: “Bọn họ muốn ông lão tìm một người vợ khác để dọn ra ngoài, vì vậy có lẽ họ không muốn trả tiền cho việc này.”

“… Cũng đúng.” Chị dâu La vỗ vỗ đầu: “Cuối cùng lại quên mất điều này.”

Sau khi Phong Ngọc Lan đến trước cửa nhà, chị dâu La cũng lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa bước vào nhà đã thấy La Đại Cường ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt bơ phờ.

“Lại có chuyện gì nữa?”

“Đang đọc truyện tranh trong lớp thì bị cô giáo bắt được, bị cô đuổi về, buổi chiều yêu cầu phụ huynh nói chuyện với cô chủ nhiệm.”

Bà nội La từ trong bếp thò đầu ra nói.

Nghe xong lời này, chị dâu La hít một hơi thật sâu nhưng vẫn không kìm được tức giận, cô ta cầm lấy móc phơi quần áo tiến đến định đánh La Đại Cường, dường như La Đại Cường đã sớm chuẩn bị, mở cửa chạy trước.

Tình cờ thấy Nguyên Khang và Tần Lưu Hải mở cửa vô nhà, La Đại Cường chạy vọt tới trước mặt, kéo hai người vào trong, đóng cửa lại trước khi chị dâu La chạy tới.

Chị dâu La:...

Nguyên Khang và Tần Lưu Hải:...

“Chuyện gì xảy ra thế?”

Phong Ngọc Lan nghe thấy động tĩnh bước ra xem thì thấy ba người đứng cạnh tủ giày nhìn nhau.

Đường Minh Sơn cũng ôm Thiết Đản đi tới, mặc kệ sự việc như thế nào, trước tiên kêu bọn trẻ rửa tay chuẩn bị ăn cơm.

La Đại Cường gãi đầu: “Chú Đường, cháu không ăn cơm, cháu chỉ đến đây để trốn mẹ.”

“Như vậy cũng đừng chậm trễ bữa ăn.” Đường Minh Sơn ra hiệu cho cậu và đám Nguyên Khang rửa tay.

“Đi thôi.” Thấy cậu còn do dự, Nguyên Khang kéo cậu đi rửa tay.

Cha Đường từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy trong nhà có một đứa nhóc: “Đây là hàng xóm bên cạnh sao?”

“Ừ.” Mẹ Đường đáp: “Đến giúp tôi dọn bàn.”

Cha Đường vội vàng tiến lên, giúp di chuyển bàn và kê thêm một chiếc ghế khác, vừa đủ cho La Đại Cường ngồi.

Đây là lần đầu tiên La Đại Cường đến nhà Phong Ngọc Lan ăn cơm, cậu cảm thấy đồ ăn rất ngon, trong bữa ăn, những người lớn tuổi sẽ không hỏi về trường học mà chỉ lắng nghe thế hệ trẻ tự mình kể một số điều thú vị về trường học.

“Em nghe nói hôm nay trong lớp có một người lén đọc truyện tranh, bị giáo viên trong lớp bắt được, yêu cầu phụ huynh viết bản kiểm điểm.”

Khi Nguyên Khang đang nói chuyện, chỉ thấy La Đại Cường bên cạnh nhìn sang với khuôn mặt đỏ bừng.

“Là anh ấy ạ.”

Thấy vậy, Tần Lưu Hải sắc mặt bình tĩnh nói.

Phong Ngọc Lan và những người khác nhìn sang, La Đại Cường càng đỏ mặt hơn: “Là cháu.”

“Cho nên cháu mới trốn mẹ?”

Phong Ngọc Lan cũng đã hiểu.

La Đại Cường lại gật đầu: “Vâng, mẹ cháu đánh rất dữ.”

Thiết Đản nhìn chằm chằm vào người anh xa lạ không thường xuyên xuất hiện trên bàn ăn này, cha Đường cười đút cho thằng bé món custard trứng: “Thiết Đản, không ăn sẽ nguội đấy.”

“A.”

Thiết Đản ngước đầu, cầm lấy thìa gỗ nhỏ, ăn custard trứng.

Phong Ngọc Lan và những người khác không nói bất cứ điều gì dạy dỗ La Đại Cường, họ chỉ mời cậu ăn, không lâu sau bữa ăn, bà nội La đã gõ cửa.

“Mẹ cháu vào trường rồi, mau trở về đi.”

La Đại Cường thấp giọng hỏi: “Mẹ không còn tức giận ạ?”

“Đương nhiên là còn giận, nhưng cũng không kịp đánh cháu rồi.”

Nghe vậy, La Đại Cường thở phào nhẹ nhõm, lắc lư đi về.

Nguyên Khang và Tần Lưu Hải tắm rửa sạch sẽ rồi về phòng ngủ trưa, cha Đường ôm Thiết Đản lên lầu chơi trong sân, Phong Ngọc Lan cũng về phòng nghỉ ngơi.

Đường Minh Sơn bảo mẹ Đường nghỉ ngơi, sau khi tự dọn dẹp, anh cũng lên lầu xem Thiết Đản.

Mà chị dâu La - người mới từ trường trở về, một lần nữa củng cố niềm tin của mình rằng cô ta phải tìm một gia sư cho La Đại Cường.

Vì vậy đêm đó hai vợ chồng xách đồ đến cửa, lần này trực tiếp nói rõ ý đồ của mình.

Sau khi nghe họ nói Phong Ngọc Lan cười, lịch sự từ chối họ và chỉ ra một số giáo viên đang nhận học sinh, nếu họ muốn tìm gia sư, có thể đến gặp những người đó.

Vợ chồng chị dâu La tuy thất vọng nhưng vẫn để đồ lại, bày tỏ tâm ý của họ và hy vọng sau này hai nhà vẫn có thể hòa thuận.

“Không thể nhận quà của người ta không được, con nhớ mấy ngày nữa là sinh nhật của thím La, đến lúc đó chúng ta đi chúc mừng sinh nhật của bà ấy, đền đáp lại món quà này.”

Đường Minh Sơn nói.

“Nghe con vậy.” Mẹ Đường không có ý kiến, cha Đường cũng không có phản đối.

Phong Ngọc Lan ngáp: “Cũng nên như vậy.”

Vì vậy, vài ngày sau, họ đã mua một món quà sinh nhật và một bao lì xì tặng cho bà nội La.

Buổi tối, khi nhà họ La ngồi lại với nhau để sắp xếp mọi thứ và số lượng bao lì xì, họ nhìn thấy những bao lì xì lớn do Phong Ngọc Lan và những người khác cho.

“Cô giáo Phong và người nhà của cô ấy không phải là người thích lợi dụng.” Anh La cười, nhìn chị dâu La: “Bây giờ em còn hối hận nữa không?”

Chị dâu La thở dài: “Là em quá đáng, lúc đó em không nên đối xử lạnh nhạt với mọi người.”

“Không có thuốc hối hận đâu.”

La Đại Cường ở một bên lẩm bẩm, bị chị dâu La lườm.

Lúc này, Phong Ngọc Lan vừa mới tắm xong, trở về phòng nói với Đường Minh Sơn: “Cuối tuần này em sẽ cùng anh hai và chị dâu hai đến bệnh viện tỉnh khám sức khỏe. Anh nhớ đi chúc mừng anh Dương đó.”

Anh Dương là nói Dương Bảo Quốc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-221.html.]

“Được.”

Đường Minh Sơn không nghỉ ngơi vào cuối tuần, vì vậy Phong Ngọc Lan chỉ có thể đi cùng anh hai Đường và những người khác lên tỉnh.

Trước đó luôn đi lấy thuốc ở bệnh viện thành phố, tháng trước anh Đường đi lấy thuốc, bác sĩ điều trị cho anh ta có thời gian nên lên bệnh viện tỉnh kiểm tra thêm.

“Nhớ rồi.”

Đường Minh Sơn lật Thiết Đản lại để ngăn thằng bé nắm lấy cổ áo của mình, Thiết Đản không hài lòng và cố gắng lật ngược lại, nhưng ngay sau đó lại bị lật lại khiến thằng bé tức giận gào lên.

Cứ mấy lần như vậy, khi thấy Thiết Đản chu miệng, hai mắt đầy nước, Đường Minh Sơn vội vàng bế nó lên cao trước khi Thiết Đản khóc thét lên.

Đây là trò chơi mà Thiết Đản thích nhất, nó lập tức cười toe toét đến mức nước mắt rơi đầy mặt, cũng may là nó không khóc nữa, cười ha ha một lúc lâu rồi ngủ mất.

Đường Minh Sơn cầm chậu rửa mặt nhỏ của Thiết Đản đi lấy nước ấm, sau đó dùng khăn lông lau khô mặt cho nó, xong xuôi mới đi rửa mặt.

Phong Ngọc Lan tựa lưng vào gối đầu, đọc sách dưới chiếc đèn ở đầu giường. Sau khi Đường Minh Sơn quay lại, Phong Ngọc Lan đóng sách, tắt đèn rồi nằm xuống, xoay người chui vào lồng n.g.ự.c của Đường Minh Sơn để ngủ.

Anh hai Đường và những người khác sẽ tới vào thứ sáu, đúng lúc cha Đường cũng phải về quê, trong nhà có heo, gà, bò cần được chăm sóc.

Bữa cơm tối rất đông vui, Thiết Đản được chị dâu hai Đường ôm không nỡ buông tay, anh hai Đường bị Nguyên Khang kéo lên mái nhà chơi.

Tần Lưu Hải vẫn về nhà sau buổi học ngày thứ sáu nên bây giờ cậu bé không có ở đây.

“Răng này, lại mọc thêm một cái nữa rồi.” Chị dâu hai Đường nhân lúc Thiết Đản đang u u a a để nhìn răng của nó, sau khi phát hiện nó lại mọc thêm một cái răng, cô ta hôn lên gương mặt béo tròn của Thiết Đản.

Thiết Đản vặn người, hai mắt nhìn sang chỗ mẹ Đường đang sửa quần áo, mẹ Đường thấy vậy bèn yên lặng di chuyển sang bên cạnh.

“A!”

Thấy bà nội càng lúc càng xa mình, Thiết Đản khó hiểu nhìn bà, hai tay núc ních chỉ về hướng bên kia, thỉnh thoảng nó còn nhìn sang Phong Ngọc Lan.

“Không được.” Phong Ngọc Lan lắc đầu.

Ngay khi Thiết Đản muốn hét toáng lên, Đường Minh Sơn đã đi làm về nên chị dâu hai Đường bèn giao Thiết Đản đang muốn chơi kim quần áo lại cho anh.

“Anh hai đâu rồi?”

Đường Minh Sơn không thấy người nên hỏi.

“Đang ở trên lầu với Nguyên Khang.” Chị dâu hai Đường nói.

Nghe vậy, Đường Minh Sơn bèn bế Thiết Đản lên lầu.

“Chị rất lo lắng.” Trong phòng khách dưới lầu chỉ còn lại ba người họ, chị dâu hai Đường cũng nói về sự bất an của mình: “Thật ra mấy năm nay chị cũng muốn sinh nhưng không có con cũng không sao, dù sao nhà chúng ta đã có Nguyên Khang và Thiết Đản rồi. Sau này chúng ta già thì cũng có người đưa lên núi được.”

“Nói gì vậy?” Phong Ngọc Lan trừng mắt nhìn cô ta một cái, nắm chặt bàn tay mát lạnh và đầy những vết chai sần của cô ta: “Nếu bác sĩ Triệu đã cho tới bệnh viện tỉnh để kiểm tra, có nghĩa là tất cả mọi thứ đang rất tốt.”

“Đúng vậy, con đừng lo lắng.” Lúc này mẹ Đường cũng ngồi lại gần: “Cũng đừng suy nghĩ lung tung.”

Chị dâu hai Đường nắm chặt bàn tay của Phong Ngọc Lan, gật đầu.

Buổi tối, Nguyên Khang ngủ bên cạnh anh hai Đường, không phải không có phòng nào khác, chỉ là do Nguyên Khang muốn ở gần bác của nó.

Anh hai Đường vui vẻ tắm rửa, rồi cùng Nguyên Khang đi vào phòng một cách thân thiết.

Chị dâu hai Đường bị bỏ rơi ở phòng khách đang nghiến răng nghiến lợi, ai bảo bây giờ Nguyên Khang đã lớn rồi, đã biết sự khác biệt của nam nữ chứ?

Thấy vậy, Phong Ngọc Lan không nói câu nào mà bế Thiết Đản đang ngủ gà ngủ gật sau khi được ăn uống no đủ lên rồi nhét vào lòng chị dâu hai Đường: “Tối nay phải nhờ chị dâu hai chăm con giúp em rồi.”

“Được được.” Chị dâu hai Đường vui vẻ hít hà hương thơm của em bé rồi ôm Thiết Đản đi nhanh vào phòng.

Cô ta cũng có nhiều kinh nghiệm trong việc chăm em bé nên vợ chồng Phong Ngọc Lan không lo lắng.

Hơn nữa, đứa nhỏ Thiết Đản này rất dễ chăm, buổi tối trước khi đi ngủ sẽ đi nặng, nửa đêm nếu muốn đi tiểu sẽ kêu lên.

Bây giờ, tã của nó không còn bị ướt thường xuyên nữa.

Có Nguyên Khang và Thiết Đản ở bên cạnh, lúc hai vợ chồng rời giường vào buổi sáng, ai cũng nở nụ cười tươi.

Phong Ngọc Lan không có tiết học vào thứ bảy nên hôm nay cô mới có thời gian dẫn vợ chồng anh hai Đường lên tỉnh.

“Nguyên Khang có đi cùng không? Sẵn tiện đi thăm Vĩnh Bình luôn.”

Lúc ăn sáng, Phong Ngọc Lan cười hỏi.

Hai mắt Nguyên Khang sáng lên, nhìn sang Đường Minh Sơn.

“Đi đi, chỉ cần không nghịch ngợm quậy phá rồi người xấu lừa đi bán là được.”

Đường Minh Sơn uống một ngụm cháo nếp lên men, nhướng mày nói.

“Con không như vậy đâu!”

“Phải đó, sao em lại nói vậy chứ?” Anh hai Đường cũng bảo vệ Nguyên Khang.

Sau khi ăn sáng rồi sắp xếp một lúc, bốn người cùng đi tới bến xe.

Thật ra Phong Ngọc Lan biết lái xe, nhưng để lấy được bằng lái xe ở thời đại này rất khó, nhưng chủ yếu là vì Phong Ngọc Lan không có thời gian, chỉ có thể đợi tới kỳ nghỉ hè, xem cô có thể lấy được hay không.

Mấy năm nay đất nước thường xuyên sửa sang đường xá, nên bây giờ đường đến tỉnh không còn xa như năm ngoài nữa, đi nhiều nhất là ba tiếng đồng hồ là có thể đến tỉnh rồi.

Phong Ngọc Lan dẫn anh hai Đường và những người khác đi thuê khách sạn trước, trong lúc họ đang nghỉ ngơi thì đưa Nguyên Khang đi mua vài thứ, cô dẫn nó tới chào hỏi cậu Lưu và thím Lâm ở trong con ngõ nhỏ bên kia.

Cậu Lưu và thím Lâm đều có ở nhà, nhìn thấy hai người Phong Ngọc Lan thì rất vui vẻ. Vĩnh Bình càng vui hơn, ríu rít nói chuyện không ngừng với Nguyên Khang.

Giọng nói như vịt kia làm Phong Ngọc Lan thường xuyên nhìn sang.

Cuối cùng, Phong Ngọc Lan để Nguyên Khang ở lại nhà họ Lâm để chơi với Vĩnh Bình, cô khéo léo từ chối lời mời ở lại ăn cơm. Lúc cô trở về khách sạn, sắc mặt nhóm chị dâu hai Đường đã tốt hơn một chút.

“Lúc trước đi thành phố cũng không say xe, sao hôm nay mệt thế nhỉ?”

“Đúng vậy.” Chị dâu hai Đường cũng buồn bực.

“Đi thôi, em dẫn hai người đi ăn, cố lên nào.” Phong Ngọc Lan nói.

Sau đó ba người đi ăn canh thập cẩm cay, lúc món ăn được bưng ra, hai vợ chồng họ đã khoẻ lại.

Loading...