Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 198

Cập nhật lúc: 2024-08-17 21:54:44
Lượt xem: 74

Sáng ngày hôm sau, trừ mẹ Đường và Nguyên Khang ra, những người còn lại đều ra đồng gặt lúa.

Với thời tiết nắng nóng này, để tránh phải phơi nắng, trời chỉ mới tờ mờ sáng mọi người đã vác những thùng đựng lúa ra đồng.

Chú ba Đường và bác cả Đường cũng đến giúp đỡ.

Có khá nhiều người làm công việc này như bọn họ, cách mấy sào ruộng, Phong Ngọc Lan vẫn trò chuyện mấy câu với chị dâu của gia đình kia.

Cô không quá khỏe, hơn nữa cũng không thường xuyên làm việc nặng, cho nên cô được sắp xếp ôm những cây lúa đã được gặt, mang đến cho anh hai Đường và chị dâu hai Đường đang đứng đập cây lúa vào chậu đựng lúa.

Nếu đã có người giúp đỡ thu hoạch lương thực vậy thì nhất định phải chuẩn bị một bữa ăn ngon để chiêu đãi, mẹ Đường khẳng định là không thể làm một mình được, cho nên Xuân Phân và chị dâu họ đã đến giúp nấu nướng.

Nguyên Khang ôm củi từ sân sau tới đặt vào đống củi thì nghe thấy mẹ Đường và chị dâu họ nói về chuyện hôm qua A Tráng bị đánh.

“Thằng nhóc này mấy ngày không bị đánh là thấy cả người ngứa ngáy mà.”

Chị dâu họ vừa nghe nhắc đến liền cảm thấy tức giận, Nguyên Khang ở bên cạnh cũng bị chị ấy nói mấy câu: “Một nơi sâu như vậy, sao ba đứa con nít như các cháu lại dám đến đó!”

“Bọn cháu không còn là con nít nữa.”

Nguyên Khang thì thầm.

Chị dâu họ không nghe thấy nên tiếp tục nói: “Còn nữa, bọn cháu có biết ở đó có gì không?”

“Có gì ở đó?”

Xuân Phân bên cạnh tò mò hỏi, một bên thì kéo bàn tay nhỏ của Lỗi Tử xuống, ngăn không cho nó giúp bóc tỏi, tên nhóc này cứ bóc xong là lại nhét tỏi vào miệng, có giúp cũng vô ích.

Nguyên Khang cũng ngẩng đầu lên.

Chị dâu họ vừa nói xong liền cảm thấy hối hận, sợ sẽ dọa mấy đứa nhỏ.

“Nó giờ cũng đã là một chàng trai nhỏ rồi, không thể bị dọa sợ được.”

Mẹ Đường cũng muốn để cho Nguyên Khang nghe được chút chuyện đáng sợ.

Thấy bà nói như vậy, chị dâu họ không bận tâm thêm nữa: “Cháu đi gọi anh A Tráng lại đây rồi cùng nghe.”

Nguyên Khang đáp lại một tiếng, vội vàng chạy sang bên cạnh tìm A Tráng, bác gái cả đang phơi lúa trong sân, lúa sau khi thu hoạch phải phơi khô mấy ngày mới cất vào kho, nếu không sẽ bị móc.

“Cháu tìm A Tráng hả?”

Bác gái cả híp mắt cười nhìn về phía Nguyên Khang đang có chút chột dạ.

“Dạ.” Nguyên Khang nhớ tới âm thanh mà hôm qua nghe được, cảm thấy A Tráng quá thảm rồi.

“Nó đang nằm trong nhà đấy.”

Bác gái cả xua tay, ý bảo nó đi vào nhà tìm, Yêu Muội đang ngồi bóc ngô ở một bên, thấy vậy thì thả ngô xuống chạy theo Nguyên Khang vào trong nhà.

“Yêu Muội không giúp nữa sao?”

“Em nghỉ một lát.”

Con bé cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng.

“A, anh A Tráng…”

Thấy A Tráng nằm úp sấp trên giường với cái m.ô.n.g sưng vù, Nguyên Khang lắp ba lắp bắp gọi đối phương.

A Tráng mệt mỏi quay đầu lại, vừa nhìn thấy nó, đôi mắt lập tức ngấn nước: “Nguyên Khang… Em có bị đánh không?”

Nguyên Khang muốn nói không có, nhưng sợ cậu bạn nhỏ này sẽ cảm thấy bất công, lại nghĩ đến hình như mình cũng bị đánh hai cái nên nó nói chắc nịch: “Em cũng bị đánh rồi.”

Quả nhiên, A Tráng rơi nước mắt: “Em bị đánh chỗ nào?”

Nguyên Khang đi tới bên giường rồi ngồi xuống, Yêu Muội ở bên cạnh cũng theo sát.

“Ở mông, nhưng mà không bị nặng như anh.”

“Anh thật thảm mà.” A Tráng hít hít mũi: “Ông nội đánh anh xong, mẹ anh lại đánh nữa, m.ô.n.g anh đau quá.”

“Vậy anh có đi được không?”

“Đi đâu chơi?”

A Tráng cứ nghĩ là nó muốn ra ngoài chơi, lập tức chống thẳng người dậy leo xuống giường, dáng đi của cậu rất kỳ lạ, nhưng vẫn nhích từng bước một tiến về phía trước, thấy Nguyên Khang ngơ ngác ngồi bất động ở trên giường, cậu còn thúc giục.

“Sao chưa đi nữa?”

Nguyên Khang thu cằm lại, dẫn Yêu Muội đuổi theo A Tráng đang di chuyển với tốc độ như rùa bò.

“Cháu đi đâu vậy? Mông của cháu vẫn chưa hết sưng đâu đấy.”

Bác gái cả buồn cười nhìn đứa cháu trai lớn.

“Cháu, cháu chỉ ra ngoài phơi nắng chút thôi, đúng không Nguyên Khang?”

A Tráng vội vàng nói.

“Vâng, vâng, vâng, hôm nay nhà cháu làm đồ ăn rất ngon, bà nội bảo cháu đến gọi anh A Tráng sang chơi.”

“Em cũng đi! Em cũng đi!”

Yêu Muội sợ các anh sẽ bỏ mình lại, nó vội vàng ôm lấy chân của Nguyên Khang nhảy nhảy lên.

“Được, được, được, chúng ta cùng đi.” Nguyên Khang rất cưng chiều cô em gái này: “Bà cả, lát nữa bà cũng nhớ phải tới đấy nhé.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-198.html.]

“Biết rồi.” Bác gái cả cười gật đầu, sau khi nhìn ba đứa nhỏ chạy ra khỏi sân, bà ấy nhặt trái ngô mà Yêu Muội vừa bóc được một nửa lên, tiếp tục tróc hạt.

Bắp ngô nhà họ đầu tiên là phơi khô, đến khi phơi khô sau đó sẽ tách hết hạt ngô ra và đóng gói.

A Tráng vốn cho rằng những gì mà Nguyên Khang vừa nói chỉ là “lời xã giao”, kết quả cậu lại thấy Nguyên Khang thực sự dẫn Yêu Muội đi về nhà, A Tráng hơi do dự.

“Anh A Tráng, sao vậy?”

“Mẹ anh đang ở nhà của em.”

“Vậy thì sao, thím ấy bảo em gọi anh đến mà.”

Nguyên Khang nói.

“Thật à?”

“Thật, đi thôi.”

Nguyên Khang rất tò mò về câu chuyện mà bác gái Đường vẫn chưa nói xong.

Nhưng nó cũng biết bây giờ m.ô.n.g của A Tráng rất đau, nên nó đã đi chậm lại một chút.

Khi mà bọn nó đến nhà bếp, chị dâu họ liếc nhìn A Tráng đang căng thẳng một cái, sau đó bảo bọn nó ngồi xuống.

A Tráng không ngồi, m.ô.n.g của cậu vẫn còn đau, đứng như vậy vẫn tốt hơn.

Tiểu Lỗi Tử thấy anh chị của mình tới, lập tức thả tỏi xuống, chạy đến nắm lấy tay của Yêu Muội, nhe răng cười, Yêu Muội bày ra dáng vẻ của một chị lớn, lấy chiếc khăn tay từ trong túi của mình ra, lau nước bọt cho Lỗi Tử, sau đó lại nhét khăn tay vào trong túi của Tiểu Lỗi Tử.

“Vậy thì thím sẽ nói tiếp, cánh rừng mà hôm qua bọn cháu đi vào trước đây được gọi là núi Tiểu Nhi, có rất nhiều đứa trẻ không thể lớn lên đều được chôn ở nơi đó.”

Đối với bọn Nguyên Khang, những lời này vừa cảm thấy đáng sợ lại vừa cảm thấy mới lạ.

Bởi vì hôm qua lúc mà bọn nó hái lê ở trong núi, bọn nó cũng không cảm thấy có cái gì đáng sợ cả.

“Không nhìn thấy mấy phần mộ mà.”

A Tráng nhỏ giọng nói.

“Chuyện cũng xong rồi.” Mẹ Đường thở dài: “Dù sao thì sau này các cháu hạn chế đi vào rừng một mình lại, nếu muốn đi thì phải có người lớn đi theo, biết chưa?”

“Đứng vậy, nếu con cảm thấy m.ô.n.g mình vẫn chưa đủ đau, vậy thì mẹ không ngại cho con ăn một trận nữa đâu!”

Chị dâu họ hừ một tiếng, lời nói ra lại khiến cho A Tráng run lẩy bẩy.

“Nguyên Khang, mang trà thảo mộc ra đồng đi!”

Khoảng mười giờ, Xuân Phân thấy trà trong ấm đã nguội, vội vàng đổ vào bình trà lớn, lấy thêm vài cái bát, bỏ những thứ này vào một cái giỏ nhỏ ở phía sau, sau đó gọi Nguyên Khang không biết đang nói chuyện gì với A Tráng ở gian nhà chính một tiếng.

“Đây ạ!”

Nguyên Khang chạy đến, đeo cái giỏ lên lưng rồi đi ra ngoài, A Tráng ban đầu cũng muốn đi theo, nhưng vừa bước đi, cái m.ô.n.g liền bị kéo lại, cậu chỉ đành bất lực đứng nhìn Nguyên Khang và Yêu Muội rời đi.

“Anh.”

Tiểu Lỗi Tử ôm lấy chân cậu, bàn tay nhỏ bé của nó vô tình chạm vào m.ô.n.g cậu, A Tráng đột nhiên kêu lên một tiếng.

Mấy người ngồi trong bếp nghe thấy thì ha ha cười to.

Phong Ngọc Lan ngồi trên bãi cỏ uống trà thảo mộc, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ngồi bên cạnh cô là chị dâu hai Đường, hai người nhỏ giọng nói chuyện, cảm nhận từng làn gió nhẹ.

“Bác gái, chỗ đó thật sự gọi là núi Tiểu Nhi sao?”

Nguyên Khang chỉ về phía ngọn núi mà hôm qua bọn nó vào hái lê.

“Đúng vậy, lá gan của bọn cháu cũng lớn thật đấy.” Chị dâu hai Đường gật đầu.

Phong Ngọc Lan không biết chuyện này, vì vậy cô cũng giống như Xuân Phân vây hỏi mấy câu, sau khi nghe những gì mà chị dâu hai Đường nói cũng khá giống những gì mà chị dâu họ nói, Nguyên Khang mím mím môi.

Chờ đến khi Phong Ngọc Lan và những người khác uống trà xong, Nguyên Khang đeo cái giỏ lên lưng đi đến nhà Xuyên Tử, Xuyên Tử đã ra dáng của một thiếu niên, thấy nó đến còn tưởng là nó muốn đi chơi, kết quả lại thấy Nguyên Khang nghiêm túc nói.

“Anh Xuyên Tử, sau này chúng ta đừng tới ngọn núi kia nữa, nơi đó có rất nhiều đứa trẻ chưa kịp lớn lên, đừng quấy rầy sự yên tĩnh của bọn họ.”

Xuyên Tử biết ngọn núi đó tên là núi Tiểu Nhi, nhưng cậu và cha cậu cũng không quan tâm lắm, không cảm thấy nơi đó có gì không ổn, chỉ là hơi xa một chút thôi.

Nhưng hôm qua lúc về nhà, cậu vẫn bị mẹ mắng cho một trận, bảo không nên mang hai đứa em trai đi chơi ở chỗ xa như vậy, cho nên sau khi cậu nghe vậy thì lập tức vỗ n.g.ự.c đảm bảo lần sau sẽ không đi nữa.

Mấy ngày sau, tất cả lương thực trong nhà đều đã được phơi khô và cất giữ cẩn thận, Phong Ngọc Lan bảo anh hai Đường đưa mình về trong huyện, còn Nguyên Khang ở nhà chơi.

Sau khi vào huyện, anh hai Đường đầu tiên là đưa đến ký túc xá, sau đó đến chợ nông sản mua thịt, Phong Ngọc Lan về nhà tắm rửa gội đầu, thư thả ngồi trên ban công nhỏ phơi nắng, chờ đến khi tóc khô cô mới đi ra ngoài mua thịt.

Ở nhà vẫn còn thức ăn, nào là bí ngô, cà tím, ớt, đậu xanh và dưa leo vừa mới mang từ quê lên.

Phong Ngọc Lan đã mua hơn một cân thịt, về nhà sẽ nấu nó trước…

“Tiểu Đường, ngày mai nhờ cậu chăm sóc bệnh nhân ở phòng số ba giường số hai kỹ một chút, cậu ấy là em trai của tôi.” Chuẩn bị tan ca thì Đường Minh Sơn bị một bác sĩ khoa mắt kéo lại nói chuyện.

Đương nhiên là Đường Minh Sơn đồng ý ngay lập tức, cũng không phải là chăm sóc đặc biệt gì, chẳng qua là đến nhìn thử một chút, anh đối với mỗi bệnh nhân đều rất săn sóc.

Mặc dù chỉ mới đến đây hơn mười ngày nhưng Đường Minh Sơn đã hoàn toàn hòa nhập với những người trong bệnh viện.

“Tiểu Đường, đi uống một ly không?”

Bác sĩ Lý cùng mấy đồng nghiệp đang đẩy xe đạp ra ngoài, thấy Đường Minh Sơn từ trên lầu đi xuống liền chào hỏi anh.

“Mọi người đi đi, hôm nay cháu có chút việc.”

Anh muốn về gội đầu tắm rửa, trời nắng nóng như thế này, sau khi tan làm anh không muốn tham gia các hoạt động xã giao một chút nào.

“Ừm, vậy hẹn cậu lần sau.”

Loading...