Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 183

Cập nhật lúc: 2024-08-17 16:34:38
Lượt xem: 95

Nguyên Khang đi theo sau m.ô.n.g anh ấy, giơ đèn pin chiếu sáng cho anh ấy.

Chuồng bò sạch sẽ, Đại Ngưu vừa đi vào chẳng bao lâu thì đã gục xuống ngủ.

"Mệt cho Đại Ngưu rồi."

Nguyên Khang ghé vào lan can, cười nhìn Đại Ngưu.

Đại Ngưu mở đôi mắt tròn vo, nhìn cậu nhóc mấy lần, tiếp đó cúi đầu uống một ngụm nhỏ trong máng nước, rồi lại tiếp tục ngủ.

"Đi, đi vào nhà." Anh hai Đường ôm một bó cỏ bò mới buộc qua, bỏ vào máng đá rồi thì kéo Nguyên Khang đi.

Tối hôm nay, cả nhà Phong Ngọc Lan đều ăn rất vui vẻ, sau bữa ăn mọi người cùng nhau thu dọn bát đũa rồi ngồi xuống nhà chính trò chuyện.

"Ban đầu lẽ ra ngày mai anh mới về nhưng anh không chờ được nữa nên xin nghỉ luôn. Hiếm khi anh mới xin nghỉ một lần nên cũng không ai làm khó dễ gì." Đường Minh Sơn kể lại chuyện mình xin nghỉ phép.

Hai tay Nguyên Khang ôm gò má, nghe vậy hiếu kỳ hỏi: "Thầy có hỏi vì sao cha xin nghỉ không ạ?"

"Không, cha đã là người lớn rồi, chỉ cần làm tốt việc cần làm thì không khó xin nghỉ đâu."

Đường Minh Sơn nhẹ nhàng xoa đầu cậu nhóc.

Riêng phần họ sau khi rửa mặt, Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn trở về phòng, Đường Minh Sơn ôm cô tâm sự thật lâu, Phong Ngọc Lan cũng không nỡ ngủ chút nào. Cô cứ mãi cọ cằm vào bờ vai anh, cọ tới cọ lui liền cọ ra tia lửa nhỏ, thế là mãi đến khi trời đã sắp sáng rồi Phong Ngọc Lan mới có thể ngủ được.

Không ai quấy rầy đôi vợ chồng nhỏ này, vậy nên khi Phong Ngọc Lan tỉnh lại đã là gần ba giờ chiều rồi.

Mặt cô đỏ đến tận mang tai, cô vội mặc quần áo vào đàng hoàng rồi mở cửa phòng nhìn ra ngoài. Trong nhà chỉ có mình Đường Minh Sơn, bấy giờ cô mới cảm thấy thả lỏng đi nhiều.

"Mọi người đâu?"

"Cha mẹ dẫn Nguyên Khang qua phía chị cả bên kia rồi, hai người anh hai thì về nhà cha vợ. Anh chờ em tỉnh lại thì tính qua nhà bác cả chú ba ngồi một chút, sau đó thăm mấy đứa em gái luôn."

Tất cả đã được sắp xếp xong, chỉ chờ Phong Ngọc Lan tỉnh.

Mặt Phong Ngọc Lan lại có chút nóng lên. Sau khi húp cháo ngô trong nồi xong, Phong Ngọc Lan đi gội đầu, còn Đường Minh Sơn thu dọn chén đũa xong rồi thì liền đến giúp cô.

Thu dọn mọi thứ xong, bọn họ khóa cửa sân lại, cầm đồ đi sang nhà bác cả và chú ba.

Chờ khi bọn họ đã ra ngoài rồi, Phong Ngọc Lan nhìn về phía Đường Minh Sơn tay không hỏi: "Đồ cho bọn Văn Tuệ đâu?"

"Lúc trước anh đưa qua đó rồi." Đường Minh Sơn dắt tay cô: "Đi thôi."

"Qua chỗ bà tổ thăm bà một chút đi."

Cô đề nghị.

"Được."

Hai người đến nhà bà tổ thu dọn một phen, sau đó thắp hai nén nhang, chờ khi nhang cháy hết rồi thì bọn họ mới khóa cửa lại đi qua nhà họ Chương.

Chương Thục Phân cũng đã quay về rồi, cô ấy và chồng cô ấy Dương Thân Lâm cùng về với nhau.

Đường Minh Sơn và Dương Thân Lâm sang một bên nói chuyện, Chương Thục Phân liền kéo Phong Ngọc Lan và cả Đường Văn Tuệ vào sân ngồi.

"Trước kia làm con gái, không bị ràng buộc gì cả. Bây giờ sau khi gả cho người ta rồi, tớ cứ cảm thấy có gì đè nén mình ấy. Một khi làm không xong việc gì thì tớ liền thầm than xong đời rồi, bọn họ sẽ lại nói này nói kia nữa."

Người Chương Thục Phân nói là hai bà cô của cô ấy.

Cứ thích về nhà xáo trộn.

Cha mẹ chồng và chồng của cô ấy đều đối xử với cô ấy không tệ lắm, nhưng hai bà cô kia lại cực kỳ đáng ghét, chuyện của nhà mình còn hỏng bét nhè mà cứ quay về nhà mẹ chỉ huy người ta.

Đường Văn Tuệ hiểu rõ tình huống nhà cô ấy, chỉ có Phong Ngọc Lan hơi ít hiểu biết vì cô luôn ở trong huyện, chỉ có ngày lễ mới trở về.

"Tớ không rõ, vì sao lúc trước khi cậu lại mặt lại không để cho anh cậu ra mặt giúp cậu?"

Đường Văn Tuệ có chút bực mình nói.

"Nếu lập uy trước bọn họ ngay từ đầu như thế thì sau này bọn họ cũng sẽ không dám lớn lối như vậy nữa."

"Tớ cũng muốn dạy dỗ bọn họ lắm." Chương Thục Phân bóc hạt bí: "Nhưng mà hồi đó tớ chỉ vừa kết hôn, bọn họ lại là người đã gả ra ngoài, tớ chỉ nghĩ dù gì cũng không ở cùng nhà, có chút ít mâu thuẫn thì sau này chậm rãi giải hết là được thôi."

"Ai lại ngờ bọn họ lại cứ thích quản chuyện nhà mẹ như thế? Vì tớ, quan hệ giữa Thân Lâm và bọn họ cũng cứng ngắc, nhưng càng như thế, bọn họ càng thấy không vừa mắt tớ."

Chương Thục Phân chỉ cảm thấy phiền c.h.ế.t đi được: "Tớ còn tưởng là quan hệ với mẹ chồng sẽ không ổn, ai mà ngờ được mối quan hệ không ổn lại nằm ở chỗ hai bà cô này!"

"Cha mẹ chồng em tỏ thái độ thế nào?"

Phong Ngọc Lan hỏi.

"Dù sao lúc nói chuyện với vợ chồng bọn em cũng luôn bảo bọn em đừng so đo với bọn họ, có lẽ là khi nói chuyện với bọn họ cũng thế đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-183.html.]

Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, cô cũng không trông mong cha mẹ chồng làm gì nhiều cho họ.

"Nếu không thì ra ngoài làm công đi."

Phong Ngọc Lan đề nghị.

Đường Văn Tuệ và Chương Thục Phân đều nhìn qua cô.

"Mấy đứa xem, nếu bọn họ cứ thích quay về nhà mẹ đẻ như thế, lại gả gần, vậy cứ xem như dù các em ra ngoài thì bọn họ cũng có thể giúp chăm sóc người già một chút. Bây giờ hai người còn chưa có con, nhân lúc còn trẻ kiếm nhiều tiền một chút, trong tay có tiền, làm gì sống lưng cũng thấy thẳng hơn vài phần."

Hai năm nay, đúng là có người rời nhà đi làm, tuy nhiên với nhà như Chương Thục Phân, cha mẹ chồng chỉ có một đứa con trai, còn lại đều là con gái nhà người ta như thế thì bình thường con trai đều sẽ không rời nhà.

Hơn nữa rất nhiều người vẫn còn chưa thay đổi tư tưởng được, cảm thấy việc rời nhà tìm việc làm là một loại đầu cơ trục lợi, chỉ sợ sau này còn có thể lật mặt, vậy chẳng phải thảm rồi sao?

"Thục Phân, tớ thấy chị dâu ba nói đúng đấy." Khoảng thời gian này, lòng Đường Văn Tuệ cũng đang đè nén chuyện này. Nhà ở đã sửa xong, trái lại không thiếu nợ gì bên ngoài, nhưng cũng đã gần như moi rỗng cả nhà rồi. Hơn nữa khi Thục Phân xuất giá, cô ấy lại mua chút của hồi môn đưa ra ngoài, vậy nên tiền trong tay càng lúc càng căng.

Hai hôm trước khi đứa con trai út của đội trưởng trở về từ bên ngoài, Đường Văn Tuệ và Chương Nam Tuyền vừa lúc bắt gặp đối phương đang khoác lác với người trong đội, nghe một chốc, cả hai đều có chút muốn ra ngoài tìm một việc làm.

Bây giờ nghe Phong Ngọc Lan nhắc đến, Đường Văn Tuệ cũng bắt đầu động lòng.

Cô ấy và Chương Nam Tuyền không có trình độ văn hóa gì đáng nói, nhưng chỉ cần có thể kiếm tiền, vậy có làm cu li cũng chẳng sao.

"Em cứ trở về thương lượng với vị kia nhà em một chút đi. Nếu tên đó không đi thì em với đi với chúng ta một mình ra ngoài xông pha cũng được. Ba người chúng ta cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."

Chương Thục Phân nghe vậy thì lại càng động lòng: "Chính là ý này, dù là đi tỉnh cũng tốt hơn ở nhà."

"Bây giờ bên ngoài sửa chữa nhà cửa, còn có rất nhiều nhà máy thiếu người, chỉ cần mấy em làm việc chăm chỉ, chắc chắn sẽ có thể kiếm tiền trở lại."

Phong Ngọc Lan nói.

Chương Thục Phân và Đường Văn Tuệ gật đầu.

Chờ lúc ăn cơm tối xong, sau khi hai vợ chồng Phong Ngọc Lan rời đi, Chương Thục Phân liền đề cập chuyện ra ngoài làm thêm với Dương Thân Lâm.

Dương Thân Lâm nghe nhưng không lên tiếng.

Cha Chương và mẹ Chương thấy bầu không khí có chút kỳ quái, liền mở miệng hỏi vợ chồng Chương Nam Tuyền trước: "Hai đứa nghĩ thế nào?"

"Cha, mẹ, bọn con muốn ra ngoài tìm việc làm. Mấy năm này bên ngoài phát triển rất nhanh, anh ba chị dâu ba ở trên tỉnh thành mấy năm học như vậy, cũng hiểu rõ tình huống bên ngoài hơn so với chúng ta." Chương Nam Tuyền tỉ mỉ phân tích cho bọn họ nghe: "… Xa không nói, cứ nói anh nhỏ nhà đội trưởng đi, dù rằng nó có khoác lác nhưng một thân quần áo của nó cũng sẽ không gạt người."

"Đúng vậy, bây giờ hai chúng con còn chưa có con, có thể kiếm thêm ít tiền là hay nhất. Sau này có bé con, dù sao con cũng sẽ phải nuôi con tại nhà, ăn mặc của đứa bé đó đều cần tiền đấy."

Đường Văn Tuệ cũng nói.

Cha Chương và mẹ Chương liếc nhau.

"Hai đứa đều đã là người lớn, cha mẹ cũng không có bản lĩnh gì, chuyện gì không giúp được mấy đứa nhưng cha mẹ cũng sẽ không kéo chân sau của mấy đứa." Trái với mấy người lớn khác, cha Chương lại có tầm nhìn xa: "Anh chị dâu ba của mấy đứa cũng đều có kiến thức, cha tin bọn họ. Bây giờ thời đại thay đổi rồi, nào còn mấy lời đầu cơ như vậy nữa? Mấy đứa cứ đi, qua Trung thu liền đi tìm việc đi!"

Mẹ Chương liếc mắt nhìn con rể, cũng gật đầu theo.

"Cha mẹ ở nhà không sao đâu, mấy đứa đừng lo cho cha mẹ."

Chương Nam Tuyền và Đường Văn Tuệ nghe vậy, đều có chút kích động.

"Chúng con chuẩn bị tìm việc làm ngay trong tỉnh thôi, làm chỗ quá xa sợ khi trong nhà có việc gì thì chúng con lại không chạy về ngay được."

"Đúng vậy, chỉ cần chúng con chịu làm việc, dù có đi đâu chúng con cũng sẽ kiếm được tiền đem về nhà!"

Thấy anh và chị dâu kích động như vậy, Chương Thục Phân cũng gấp gáp, cô ấy đẩy Dương Thân Lâm một cái: "Anh nói gì đi chứ! Anh không đi, em cũng sẽ tự đi theo anh trai với chị dâu, anh cứ ở nhà đi."

"Vậy không được."

Dương Thân Lâm lập tức lắc đầu.

Chương Thục Phân cũng sắp khóc, lại thêm một câu: "Vậy rốt cuộc anh nghĩ thế nào, anh cứ nói thẳng ra đi!"

"Cùng đi." Dương Thân Lâm cắn răng nói.

Chương Nam Tuyền và Đường Văn Tuệ liếc nhau, lòng thầm nhẹ nhàng thở ra.

Thế nhưng khi Dương Thân Lâm quay về nhà nói chuyện với cha mẹ thì cha mẹ lại có chút không tán đồng.

"Thế nào cũng phải để một người ở lại chứ."

Cả hai đều rời đi, vậy khi bọn họ bị thương gió thổi nhức đầu thì phải làm sao đây?

Dù con gái có tốt nhưng cũng không bằng hai người trước mắt đây, hai người kia còn có cha mẹ chồng phải nuôi mà.

Thấy Dương Thân Lâm rơi vào thế khó xử, Chương Thục Phân dứt khoát không chờ anh ấy xoắn xuýt nữa, ngay khi vợ chồng Đường Văn Tuệ chuẩn bị rời đi thì cô cũng trực tiếp thu dọn một bọc hành lý nhỏ thẳng thắn rời đi theo.

Sau đấy, chị cả và chị hai nhà họ Dương còn quay sang nhà họ Chương náo loạn, nói là bọn họ đem Chương Thục Phân đi, đây là hối hôn vân vân.

Nhưng lại chọc tức mấy người cha Chương, cha Đường dẫn anh hai Đường theo qua bên kia mắng chửi hai chị em bọn họ đến m.á.u chó đầy đầu.

Loading...