Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 178

Cập nhật lúc: 2024-08-16 21:58:26
Lượt xem: 80

Mấy người Phong Ngọc Lan bận rộn ở dưới bếp, cậu Lưu dẫn Quải Quải đi rửa mặt, còn Đường Minh Sơn thì đi đốt lò làm ấm nhà phía đông, tiện thể dọn dẹp giường chiếu, đi hơn một tháng, nhà phía đông có chút ẩm ướt, xua đi mùi hương khó chịu rồi lại ủ ấm nhà.

Tới khi Phong Ngọc Lan gọi Đường Minh Sơn ra rửa mặt, nhà đã ấm áp dễ chịu hơn nhiều.

Khai giảng qua được mấy ngày, bọn họ nhận được tin từ quê quán xa xôi, nói giữa trưa hôm bọn họ đi, Xuân Phân sinh được một đứa con trai, nặng ba cân tư đấy!

Bọn người Phong Ngọc Lan cũng vui mừng, nhân lúc không có lớp, đi mua một vài thứ gửi chung với thư về nhà.

Trong thư bọn họ chúc mừng Xuân Phân, tiện thể mong cha Đường tự chăm sóc cuộc sống của mình cho tốt.

Thời gian cứ thế dần dần trôi qua, gần đây việc học của Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn đều bề bộn nhiều việc, đặc biệt là Phong Ngọc Lan, tháng sáu này cô sẽ tốt nghiệp.

Bây giờ trường học đang muốn phân công công tác, vào hồi tháng năm, thầy hướng dẫn đặc biệt dành ra một tiết hỏi về dự tính công việc của mọi người. Có người muốn ở lại trường tiếp tục học thêm hai năm, sau đó ở lại trường dạy học luôn; có người kiểu mặc kệ đi chỗ nào cũng được, nghe theo sự sắp xếp của nhà trường; cũng có mấy người, ví dụ như Phong Ngọc Lan và La Thanh Hồng, muốn về làm việc ở địa phương mình đang có hộ tịch.

Có điều hai người họ còn chưa kịp nói tới vấn đề này thì thầy hướng dẫn, ở cuối tiết đã nói một nhắc nhở lớn.

“Thầy biết các em học tập vất vả cũng là vì để sau này có một chỗ đến tốt đẹp, có thể vì tổ quốc chúng ta mà giáo dục ra càng nhiều nhân tài. Có điều ở đây thầy phải nhắc nhở một chút, các em đều thi tới từ những địa phương khác nhau, thật ra chỗ hộ tịch của các em đều rất thiếu giáo viên giảng dạy…”

Mấy câu đơn giản đã nhắc nhở các bạn học những địa phương nào bọn họ có thể đi.

Thế là sau mấy ngày lắng đọng, người lựa chọn ở lại trường tiếp tục học càng nhiều thêm, bọn họ tình nguyện cố gắng để có thể ở lại tỉnh.

Nhưng cũng có rất nhiều bạn học lựa chọn chủ động đưa ra yêu cầu với nhà trường, sau khi tốt nghiệp sẽ về làm việc tại địa phương bọn họ có hộ tịch.

Phong Ngọc Lan và La Thanh Hồng chính là nhóm đầu tiên xin trường học cho về quê hương.

Họ được phê chuẩn rất nhanh, thậm chí còn được cho lời bình vô cùng tốt, điều này cũng thuận tiện cho bọn họ, sau khi về quê có thể nhanh chóng được phân ký túc xá.

Ngày mười tháng sáu, khóa học của Phong Ngọc Lan kết thúc, họ còn chụp ảnh tập thể cả lớp.

Đường Minh Sơn tới tìm cô, hai người họ đơn độc mời người chụp cho bọn họ mấy tấm ảnh.

Kỳ nghỉ của Đường Minh Sơn còn mấy ngày, Phong Ngọc Lan cũng không vội, trước tiên thu dọn đồ đạc ở nhà, cái nào nên gửi về thì gửi về, những đồ khác thì đóng gói tốt để ở nhà cậu Lưu, chờ tháng chín khai giảng thì Đường Minh Sơn sẽ cầm tới ký túc xá.

Bắt đầu từ tháng sáu cuối năm, anh đã không ở lại nhà cậu Lưu nữa.

Một là Phong Ngọc Lan không ở đây, anh cũng không cần thuê nhà lớn như thế, hai là mẹ con Lưu Phân về, không thể nào cứ để người ta ở phòng cho khách được, còn phải tránh hiềm nghi nữa.

Cậu Lưu cũng rõ ràng điểm này, ông ấy không nỡ cũng chẳng còn cách nào, cũng là vì tốt cho người trong nhà.

Ông ấy chỉ có thể vào lúc Đường Minh Sơn được nghỉ, hai người chuẩn bị về nhà, kéo tay Đường Minh Sơn, căn dặn lại một lần nữa: “Khai giảng nhất định phải tới nhà cậu ở một đêm có biết không?”

“Cậu cả an tâm, cháu sẽ tới.”

Đường Minh Sơn nắm lấy bàn tay đầy những vết chai sần của ông ấy: “Cậu tự chăm sóc mình cho tốt nhé.”

“Được, được.” Cậu Lưu gật đầu.

Ông ấy tiễn bọn họ tới bến xe, nhìn tới khi bọn họ lên xe mới lưu luyến không rời mà về nhà.

Phong Ngọc Lan về tới huyện, trước tiên cô không về nhà mà là đến nhà ngang trước, ở lại đó một đêm, sáng hôm sau tới trường mà Nguyên Khang đang học.

Nguyên Khang còn chưa được nghỉ.

Trường tiểu học, trường trung học cơ sở, trường trung học phổ thông của huyện đều ở chung một chỗ, cho nên hai người cũng đúng lúc tiện đường. Đường Minh Sơn đi mua đồ ăn, chuẩn bị trưa nay làm một bữa ăn ngon.

Mẹ Đường ở nhà hân hoan hớn hở dọn dẹp phòng.

Chị dâu Triệu ở sát vách cũng dọn dẹp, đứa nhỏ càng lớn, đồ đạc trong nhà cũng càng ngày càng lộn xộn. Hôm qua bọn người Phong Ngọc Lan về, vừa vặn nhìn thấy căn nhà lộn xộn của bọn họ, ánh mắt kia khiến chị dâu Triệu thẹn c.h.ế.t mất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-178.html.]

Cho nên hôm nay cô ấy lên tinh thần dọn dẹp nhà cửa, kết quả càng dọn càng thấy dơ dáy bẩn thỉu, rồi lại nghĩ tới bây giờ Phong Ngọc Lan đã học xong đại học, muốn đi làm lại, chênh lệch giữa hai người họ càng lúc càng lớn, thế là trong lòng cô ấy càng khó chịu hơn.

Trước hết, Phong Ngọc Lan để Nguyên Khang đi học, cô lại đi theo thầy Vương vào văn phòng giáo viên của trường cấp ba, cầm thư phân công công tác của đại học, giao cho hiệu trưởng của trường trung học phổ thông - hiệu trưởng Lý.

Thầy Vương không ở thêm nữa, anh ta vốn là thầy giáo bên trung học cơ sở, dẫn đường cho Phong Ngọc Lan cũng là vì quan hệ giữa hai người họ không tệ.

Ngược lại, hiệu trưởng Lý vô cùng vui mừng, mời Phong Ngọc Lan ngồi xuống. Ông ấy có ấn tượng rất sâu sắc với cô, lúc trước khi cô còn là học sinh đã tự học thành tài, còn ở phòng học giảng bài cho các bạn mấy tiết, chia sẻ một chút phương pháp học tập của mình.

Lúc đó ông ấy đã nghĩ, hạt giống tốt như thế này nhất định phải giữ lại, kết quả người ta thi lên đại học. Vừa rồi thầy Vương nói đối phương chuẩn bị trở về quê giảng dạy, hiệu trưởng Lý cũng đang nghĩ có nên xin cho trường học của họ một chút không, để Phong Ngọc Lan về trường này, không ngờ Phong Ngọc Lan đã tự mình tới đây.

“Tốt, cô có thể về huyện chúng ta giảng dạy, tôi thật sự rất vui mừng.”

Hiệu trưởng Lý cầm cốc sứ lớn của mình, ngồi xuống, mặt đối mặt với Phong Ngọc Lan, trước tiên ông ấy nhìn hồ sơ cô mang tới, càng xem càng cảm thấy hài lòng.

“Trường trung học phổ thông chúng ta có ba khối, vốn dĩ mỗi khối có một lớp nhưng sau này kỳ thi đại học được khôi phục, học sinh từ trung học cơ sở lên cũng nhiều, bây giờ khối mười khối mười một có hai lớp, khối mười hai có một lớp, chủ yếu là vì có những học sinh không kiên trì nổi, học lớp mười hai không được bao lâu thì chuyển qua trường dạy nghề.”

Phong Ngọc Lan gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Hiệu trưởng Lý lại nói tiếp: “Giáo viên trung học phổ thông chúng ta, tính cả tôi, có tất cả sáu người. Chủ nhiệm lớp 10-1 là thầy Lâm, chủ nhiệm lớp 10-2 là thầy Trương, chủ nhiệm lớp 11-1 là thầy Thượng Quan, ông ấy là họ kép, cũng là thầy giáo giảng dạy lâu năm nhất ở trường trung học phổ thông chúng ta, chủ nhiệm lớp 11-2 là thầy Bồ, chủ nhiệm lớp mười hai là tôi.”

“Trước tiên cô đi theo học tập từ thầy Thượng Quan, chia sẻ chương trình giảng dạy với ông ấy, sau này cũng sẽ nhận lớp của ông ấy luôn.”

Còn hơn một năm nữa là thầy Thượng Quan về hưu, Phong Ngọc Lan tới vừa vặn thay thế vị trí của ông ấy.

“Vâng ạ.”

Phong Ngọc Lan gật đầu, rồi nhìn thời khóa biểu mà hiệu trưởng Lý đưa qua, chương trình học chủ yếu có Ngữ văn, Toán học, Vật lý, Hóa học, Lịch sử và cả Chính trị nữa.

“Không có Anh văn và Sinh học sao?”

Hiệu trưởng Lý uống một ngụm trà rồi nói tiếp: “Nhược điểm của trường chúng ta là Anh văn, sách giáo khoa môn Sinh học phải tới sáu tháng cuối năm mới có được.”

Mặc dù bây giờ thầy Thượng Quan dạy chủ yếu là khối mười một, nhưng hiện tại khối mười hai đã tốt nghiệp, hiệu trưởng Lý vốn là chủ nhiệm khối mười hai, sau khi khai giảng ông ấy sẽ là chủ nhiệm khối mười.

Cho nên, vừa khai giảng Phong Ngọc Lan sẽ dạy khối mười hai.

“Tôi thấy Anh văn sớm muộn gì cũng sẽ là môn thi đại học, mặc dù bây giờ nó chỉ là một môn phụ, nhưng sau này chắc chắn sẽ nằm trong các môn thi đại học.”

“Hiệu trưởng Lý nói đúng.”

Sau khi hai người hàn huyên vài câu, hiệu trưởng Lý bắt đầu nói tới chuyện quyền lợi.

“Cô cũng biết mặc dù trường chúng ta chỉ lớn có nhiêu đây, nhưng quyền lợi Bộ Giáo dục cấp xuống không tệ, cô là giáo viên mới, trước tiên cần phải rèn luyện một khoảng thời gian đã, trong khoảng thời gian này, tiền lương mỗi tháng của cô là hai mươi lăm đồng, còn lại tiền phụ cấp vào khoảng tám đồng, nhưng mà mỗi tháng cần phải nộp lên một khoảng tiền bảo hiểm các loại, tổng cộng khoảng chừng mười đồng.”

Nói cách khác, mỗi tháng phần tiền nhận được là hai mươi ba đồng.

Là một thực tập sinh, phần lương này đã tốt rồi, Phong Ngọc Lan vẫn hỏi một chút về chuyện chỗ ở.

“Chuyện này cô yên tâm, ký túc xá dành cho giáo viên của trường chúng ta quả thật có mấy căn không có người ở, rất nhiều giáo viên sau khi có gia đình đã mua nhà lớn, dọn ra ngoài ở. Nào, cô giáo Phong, trước tiên tôi dẫn cô đi xem ký túc xá trước, cô chọn một căn trong số đó.”

“Cô tới sớm, sau ba năm nữa khi ổn định rồi, cô có thể xin qua ở ký túc xá lớn hơn, tới lúc đó cũng không cần ở chỗ này nữa.”

Hiệu trưởng Lý biết Phong Ngọc Lan là người đã có gia đình, tất nhiên sẽ vẽ ra trước cho cô món đồ mà tương lai cô sẽ có.

Hơn nữa, cái bánh nướng này ăn còn rất ngon.

Phong Ngọc Lan đi theo hiệu trưởng Lý tới ký túc xá. Chỗ này có tất cả hai tầng, tầng một đã ở đầy, tầng hai còn có ba căn không có người ở.

Ba căn này liền nhau, hiệu trưởng Lý theo thứ tự mở cửa cả ba căn để Phong Ngọc Lan tự chọn, cô muốn ở căn nào, ông ấy sẽ đưa chìa khóa căn đó cho cô.

Loading...