Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 160

Cập nhật lúc: 2024-08-15 22:38:21
Lượt xem: 109

Thế nên vẻ mặt của Đường Văn Tuệ liền trở nên nhiệt tình: "Thím tới đưa học phí đúng không? Ôi chao, chị dâu ba của con có nói rồi, nhất định là thím sẽ đến để đưa tiền!"

Vẻ mặt của mẹ Phong đến để đòi tiền trở nên mờ mịt.

Bà ta đâu có điên đâu mà muốn đưa tiền cho nhà họ Đường.

Thế nên bà ta vội vàng phủ nhận: "Không phải, tôi đến là để..."

"Sao lại không phải cơ chứ? Có người làm mẹ nào mà không lo lắng cho con gái mình đâu, đừng nói chi đến một người có triển vọng như chị dâu ba, là sinh viên đó! Hơn nữa còn là học sinh của trường đại học tốt trong tỉnh chúng ta." Giọng nói của Đường Văn Tuệ to miễn bàn: "Thím à, con biết học phí của anh ba và chị dâu ba là bao nhiêu đấy."

Không đợi mẹ Phong nói chuyện, Đường Văn Tuệ đã kéo tay bà ta rồi nói liên miên không ngừng: "... Nói tóm lại, chi phí trợ cấp cho hai người bọn họ chỉ đủ cho anh ba thôi, học phí của chị dâu ba còn chưa mượn được nữa, đợi thím giúp đỡ mãi."

"Không phải." Mẹ Phong buông tay cô ấy ra, chau mày nói: "Sao lại còn cần học phí? Chẳng phải bảo rằng không cần học phí, chỉ cần thi lên đại học thì sẽ trợ cấp hay sao?"

"Anh con không giống vậy, anh ấy học y, dĩ nhiên là phải tốn tiền rồi." Đường Văn Tuệ nghiêm túc nói: "Hơn nữa phải học nhiều hơn chị dâu ba một hai năm mới đi làm được."

"Cái quái gì thế?"

Còn phải học thêm những một hai năm, thế thì chẳng phải đến ba mươi tuổi vẫn phải nuôi nó hay sao?

Mẹ Đường quay đầu đi: "Đừng nói rằng tôi đã tới đây."

Đường Văn Tuệ ở phía sau giả vờ kêu vài tiếng: "Sao thím lại đi thế? Nếu thím đã bận như vậy thì chờ chị dâu ba của con về rồi con bảo chị ấy sang nhà thím lấy tiền nhé?"

Mẹ Phong không nói gì mà bỏ đi vội vàng hơn.

Đường Văn Tuệ thấy vậy bèn nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhanh chóng đi viết thư cho Phong Ngọc Lan, buổi chiều phải đến cục bưu chính.

Khi Phong Ngọc Lan nhận được thư đã là vài ngày sau.

Phong Ngọc Lan đọc thư xong thì nhíu mày: "Da mặt dày thật."

Đường Minh Sơn đứng phía sau cũng đọc thư, giờ đang xoa bóp vai cho cô cũng cảm thấy rất bất ngờ: "Bà ta muốn đòi tiền thì có phải tới hơi muộn không?"

"Bởi vì khi trước đến tìm em, ngay có chút tình cảm em cũng không nể mặt bà ta." Phong Ngọc Lan cầm lấy một bàn tay của anh: "Người mẹ này của em nhát gan lắm, sau khi cha ra đi thì bà ta nghe lời của anh cả với chị dâu nhất, em thấy lần này cũng là do chủ ý của họ."

Hơn nữa chắc chắn là do chị dâu, anh cả là đàn ông theo chủ nghĩa mạnh mẽ, thích làm chủ bên ngoài, chuyện trong nhà anh ta cũng không quan tâm.

"Anh thấy chắc phải phiền vài lần nữa đấy."

Đường Minh Sơn nói.

Phong Ngọc Lan suy nghĩ một lúc, quyết định viết một lá thư gửi cho đội trưởng đội sản xuất của nhà mẹ đẻ: "Chú đội trưởng rất tốt với em, hơn nữa chú ấy là một người chính trực, nếu có gì liên quan đến bài tập của em thì chú ấy đều ra mặt giúp đỡ."

Mà anh cả Phong cực kỳ sĩ diện, có đội trưởng trách cứ bọn họ thì anh cả Phong sẽ không để cho mẹ Đường đến tìm người nhà họ Đường nữa.

Đúng như lời Phong Ngọc Lan, lúc đội trưởng nhận được lá thư này thì sắc mặt rất khó coi.

Ông ấy cũng không đến nhà họ Phong ngay lập tức mà chờ sau giờ cơm chiều đem theo bó đuốc đến nhà họ Phong, anh cả Phong đang rửa chân, thấy đội trưởng đến thì vội vàng đi tiếp đón.

"Tôi đến để nói một chuyện, nhà mấy người khó lắm mới có được một người sinh viên, chẳng những là danh dự của nhà họ Phong các người mà là của cả đội sản xuất chúng tôi!"

Giọng nói của đội trưởng không lớn không nhỏ, nhưng những người khác ở nhà trên đều nghe thấy.

"Lúc trước mấy người gả Phong Ngọc Lan ra ngoài đòi bao nhiêu tiền sính lễ thì tôi không nói, bây giờ nó lên đại học rồi, mấy người không góp một xu cũng chẳng sao, vì cớ gì có mặt mũi mà đi đòi tiền người ta hả?"

Thấy mặt mũi của anh cả Phong đen lại, giọng điệu của đội trưởng vẫn như cũ.

"Nếu người ta không đưa tiền cho mấy người thì có phải mấy người quậy đến cả trường học của người ta, dùng hai chữ bất hiếu để ép buộc người ta đúng không? Làm người không thể không biết xấu hổ như vậy! Cha cậu ở dưới suối vàng mà biết là sẽ tìm mấy người tính sổ đấy!"

Mặt của anh cả Phong nóng bừng: "Đội trưởng yên tâm, chuyện này sẽ không xảy ra nữa."

"Tốt nhất là không." Đội trưởng an ủi thêm vài câu nữa, sơ sơ là cho dù Phong Ngọc Lan có là con gái gả ra ngoài nhưng vẫn là niềm kiêu hãnh của nhà họ Phong bọn họ, đừng cắt đứt tình cảm này.

Lúc đội trưởng rời khỏi nhà họ Phong, chưa qua dòng suối đã nghe tiếng cãi nhau của anh cả Phong và vợ, không bao lâu sau lại vang lên tiếng khóc của chị dâu Phong.

Anh cả Phong sĩ diện mắng mẹ Phong và chị dâu Phong một trận, sáng hôm sau chị dâu Phong liền tức giận trở về nhà mẹ đẻ, anh cả Phong cũng đi ra ngoài.

Anh ta cầm tiền lên thị trấn trên mua một miếng thịt về sau đó chạy tới nhà họ Đường, Đường Văn Tuệ vẫn ở nhà như mọi khi, anh cả Phong bỏ miếng thịt xuống, bày tỏ sự quan tâm của nhà bọn họ đối với Phong Ngọc Lan sau đó liền rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-160.html.]

Khi Đường Văn Tuệ đi giao cơm có nhắc tới anh cả Phong, cha Đường nghe xong liền bật cười: "Bọn họ đối xử với chị dâu ba của con tốt như vậy thì xem như những người này cũng không phải là không thể qua lại."

"Con thì lại nghĩ khác, họ không hề có bất kỳ sự quan tâm nào đối với em dâu." Chị dâu hai Đường bĩu môi: "Hèn gì đợt Tết thấy em dâu không về nhà."

Anh hai Đường gắp dưa muối bỏ vào trong bát, trộn lên vài cái mới tới ngồi ăn chung, ăn được hai đũa liền nói: "Vậy nên cha mới nói họ đối xử với em dâu rất tốt, chúng ta vẫn có thể qua lại với nhau mà."

"Ừ ha, em ngốc quá." Chị dâu hai Đường đỏ mặt, Đường Văn Tuệ ở bên cạnh khẽ cười sau đó cô ấy liền đứng dậy cầm bình nước đi qua chỗ khác.

Cha con Chương Nam Tuyền đang ở bên kia.

Cha Đường không cản Đường Văn Tuệ, ông rất hài lòng về Chương Nam Tuyền.

"Văn Tuệ cũng đã mười tám, cha, có phải mình nên tính tới chuyện đó rồi hay không?"

Anh hai Đường hỏi.

Cha Đường gật đầu: "Chuyện này bên phía nhà họ Chương sẽ lo liệu, chúng ta không cần phải vội."

Đúng vậy, người sốt ruột cưới vợ không phải là nhà họ Đường họ mà là nhà họ Chương.

Bên ngoài hẻm Trường Nhai có người bán bánh bỏng gạo, lúc Phong Ngọc Lan đang đi về nhà cùng với Đường Minh Sơn thì vô tình gặp phải.

Vì vậy, cả hai liền mua ít đem về, khi đi ngang qua nhà họ Lâm, thấy Vĩnh Bình nên đưa một cây cho cậu bé, Vĩnh Bình nói cảm ơn rồi chạy về nhà bẻ đi hai phần ba của cây bánh để lại và cầm một phần ba số bánh còn lại lên ăn.

Sau khi ăn xong mới lại chỗ của Phong Ngọc Lan chơi.

Thỉnh thoảng cậu bé còn giúp làm việc nhà.

Tỷ như bây giờ Đường Minh Sơn đi làm cá thì cậu bé sẽ giúp dọn bát từ phòng bếp ra.

Khi Phong Ngọc Lan đến đây liền lấy cái bình đựng đồ chua đã không được cậu Lưu sử dụng nhiều năm đem đi rửa sạch, sau đó ngâm củ cải xanh, lâu rồi chưa ăn cá nên cô muốn làm cá nấu dưa chua.

"Tối nay Vĩnh Bình ở lại đây nếm thử món cá của dì Phong làm nha." Cô nói với Vĩnh Bình.

Vĩnh Bình lắc đầu: "Bà nội bảo hôm nay nhà có khách tới."

"Thế à?"

Phong Ngọc Lan nghe vậy cũng không nói gì thêm, một lát sau chú Lâm và những người khác cũng đã về, còn Vĩnh Bình thì trở về nhà.

Cậu Lưu lau xe đạp qua một lần rồi mới tới dọn cơm ăn.

Nhà bên cạnh có vẻ rất náo nhiệt, xem ra là có không ít người tới.

Nhưng sau khi bọn họ dùng bữa xong xuôi, khi đang ngồi ở nhà trên nói chuyện với cậu Lưu liền nghe thấy ở cách vách hình như đang có tranh cãi.

Sau khi nghe rõ liền biết đó là thím Lâm và chú út Lâm.

Cậu Lưu cầm cốc sứ lên uống một ngụm trà: "Haiz, cậu đã nói làm vậy là không được nhưng họ không thèm nghe, nếu để thằng út tức đến nỗi dọn ra ký túc xá thì họ mới biết hối hận."

Lúc này Phong Ngọc Lan mới biết, hóa ra người khách mà Vĩnh Bình nói lại là cô gái và người nhà của cô ấy mà thím Lâm muốn giới thiệu cho chú út Lâm.

Chú út Lâm đang vui vẻ về nhà ăn cơm, kết quả lại phát hiện trong nhà có khách, hơn nữa cha mẹ đối phương lại nhìn chằm chằm đánh giá anh ấy nên chú út Lâm hiểu ra hết mọi chuyện.

Lúc ăn cơm anh ấy không nói gì, nhưng sau khi cả nhà cô gái kia rời đi rồi thì lập tức cãi nhau kịch liệt với thím Lâm.

Rất nhanh chú út Lâm liền chạy qua đây, cậu Lưu có vẻ đã quá quen với bộ dạng trốn qua nhà mình của anh ấy.

Buổi tối, thay vì trở về nhà thì chú út Lâm lại ngủ ở phòng khách nhà họ Lưu.

Đến lúc vợ chồng Phong Ngọc Lan về nhà nấu cơm trưa liền thấy thím Lâm đang nghẹn ngào tâm sự với mấy thím khác ở trước cửa.

"Không phải vì tôi muốn tốt cho nó hay sao, cuối cùng nó lại trực tiếp dọn đồ ra ký túc xá ở!"

Chú út Lâm đã dọn ra khỏi nhà giống như lời cậu Lưu nói.

Thế nên thím Lâm và chú Lâm tới tìm cậu Lưu kể khổ.

Trên bàn có rất nhiều đậu phộng và vài cốc rượu, Đường Minh Sơn và Phong Ngọc Lan ngồi chung với nhau, bên cạnh là Vĩnh Bình, đối diện là cậu Lưu, ngồi cạnh ông chính là vợ chồng thím Lâm.

Tửu lượng của Phong Ngọc Lan không được tốt, cô chỉ ngồi bóc đậu phộng cho mình và Vĩnh Bình rồi nghe bọn họ nói chuyện.

Loading...