Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 155

Cập nhật lúc: 2024-08-14 22:27:42
Lượt xem: 99

Lúc Đường Minh Sơn ra ngoài vứt rác, thì gặp chú út Lâm đang hút thuốc ngoài cửa.

“Có tâm sự gì à?”

Hai người cũng coi như có chuyện để nói.

Chú út Lâm liếc nhìn thùng gỗ trong tay anh: “Đợi em một lát.”

Một lát sau anh ấy đi ra, trong tay cũng cầm theo thùng gỗ đựng rác, hai người cùng đi đến đầu ngõ.

Thùng rác lớn này đặt ở mỗi đầu hẻm, sáng nào cũng sẽ có người tới kéo đi đổ.

“Cha mẹ em lại nhắc đến chuyện xem mắt,” Sau khi đổ rác, hai người tìm một chỗ, đặt thùng gỗ xuống, tựa vào tường nói chuyện: “Em không có tâm tư đó, chỉ muốn tìm cơ hội đưa anh cả về, dàn xếp ổn thỏa cuộc sống của anh ấy, rồi em mới nghĩ tới chuyện đó.”

Đường Minh Sơn khéo léo từ chối điếu thuốc anh ấy đưa tới, về chuyện nhà họ Lâm, Đường Minh Sơn có biết một chút, nghe rồi cười.

“Thực ra rất đơn giản, em viết cho anh cả Lâm một phong thư, hỏi thử xem cậu ấy nghĩ thế nào, dù có cơ hội, nếu cô gái đó không muốn quay về, thì cậu ấy có đồng ý quay về thật hay không?”

Chú út Lâm nghe vậy càng bực bội, hút liền vài hơi thuốc, cho đến khi cháy đến hết điếu thuốc, mới ném xuống, dùng chân nghiền nát.

“Thật sự không biết anh trai em nghĩ cái gì nữa, người ta đã có người yêu rồi! Anh ấy còn đi theo gây sự gì nữa?”

Mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh với người ta nhiều năm rồi mà vẫn còn cảm thấy vui vẻ được.

Chú út Lâm không hiểu nổi.

“Chuyện tình cảm, ai có thể nói rõ ràng chứ,” Đường Minh Sơn nhìn trời: “Quay về thôi.”

“Em đứng thêm lúc nữa, anh cứ về trước đi.” Chú út Lâm khoát tay áo.

“Được,” Đường Minh Sơn còn muốn nói chuyện với Phong Ngọc Lan, nên đi về trước.

Mới vừa đi qua hai khúc cua, thì gặp thím Lâm đang bật đèn pin đi tìm chú út Lâm.

Sau khi biết được chú út Lâm ở chỗ nào, thím Lâm vừa mắng vừa bước nhanh qua bên đó.

Phong Ngọc Lan đang dọn giày và quần áo tháng ba, tháng tư ra treo ở bên phòng sách nhỏ, chờ hôm nào trời đẹp thì mang ra sân phơi nắng.

Mà lúc này, cậu Lưu đang ngồi ngâm chân ở nhà trên.

Đường Minh Sơn quay về liền khóa cửa viện lại, đi đến nhà bếp xem nước trong nồi trước, cảm thấy còn chưa đủ nóng bèn bỏ thêm hai khúc củi vào.

Tuy nơi này đã là thành phố rồi, nhưng vẫn không ít người dùng củi, chỉ là củi này phải mua, kéo từng xe qua, sau đó mọi người cùng đi mua.

Mùa đông tới mọi người dùng bếp lò nhiều, bên trong là than tổ ong.

Sau khi đun nước xong, Đường Minh Sơn đi pha trà, đưa cho cậu Lưu một ly, vợ chồng bọn họ hai ly.

Vẫn là chiếc cốc sứ mà bọn họ dùng ở nhà ngang, đều mang hết đi.

“Để anh đi.” Đặt ly xuống, Đường Minh Sơn đi qua nhận việc trong tay Phong Ngọc Lan.

Phong Ngọc Lan cũng không từ chối, ngồi xuống đọc sách.

Hai người nói chuyện trong nhà, đến lúc đi ngủ thì tắt đèn, lên giường nghỉ ngơi.

Khi ông Hoàng đi cùng cậu Lưu đến nhà, Phong Ngọc Lan đang nấu cơm, thím Lâm giúp cô đốt bếp.

“Thơm quá!”

Ông Hoàng đứng ở cửa bếp, mũi khẽ động.

Để xe đạp xong khóe miệng cậu Lưu cong lên: “Đó là đương nhiên! Ông cho rằng bà ấy làm bếp nhiều năm chẳng được gì à?”

“Tôi đâu dám nói mấy câu như thế,” Ông Hoàng chỉ cảm thấy ngửi thôi mà đã thơm tới vậy, vậy thì bữa tiệc này chắc chắn rất ngon, đợi tới khi ăn vào miệng rồi, chắc chắn là khen không dứt.

Sau bữa cơm, ông ấy xác nhận với Phong Ngọc Lan tiền công và chút nguyên liệu nấu ăn.

Người nhà ông Hoàng sẽ làm những việc lặt vặt, Phong Ngọc Lan chỉ phụ trách nấu ăn thôi.

Nấu hai bữa, trưa và tối.

Về phần tiền công, thì dựa theo số bàn ăn, một bàn được một đồng tiền công.

Chờ ông Hoàng đi rồi, cậu Lưu cười nói với Phong Ngọc Lan: “Cụ bà nhà ông ấy rất được mọi người tôn kính, tiệc mừng thọ hàng năm đều mời hơn ba mươi bàn, đây chỉ là số người một bữa đó.”

Vậy hai bữa cộng vào chẳng phải là gần bảy mươi bàn sao?

“Tính ra cũng sắp bảy mươi đồng rồi, chi phí có hơi lớn.”

Phong Ngọc Lan kinh ngạc nói.

“Đúng vậy, nhưng mà nhà bọn họ giàu có, có thể nói ông Hoàng là người kiếm tiền kém nhất trong số mấy anh em nhà ông ấy, không cần tiết kiệm thay ông ấy!”

Sáng sớm thứ bảy, Phong Ngọc Lan đã được Đường Minh Sơn đưa qua, anh cũng ở lại phụ một tay.

Mặc dù làm cơm trưa và cơm tối, nhưng chuẩn bị đồ ăn mất tới cả buổi sáng và buổi chiều đó.

Nhà họ Hoàng ở trong biệt thự, nhìn có vẻ rất cũ, nhưng bối cảnh còn đó, hơn nữa phần lớn những người tới đây đều là ở đơn vị công tác.

Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn là sinh viên đại học, hơn nữa còn nhận công việc bếp núc nhà bọn họ, điều này cũng bị ông Hoàng mới uống chút rượu, đắc ý nói với thân thích, khách tới dự.

Thế nên có rất nhiều vị khách đều đến phòng bếp nhìn Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn, sinh viên đại học làm bếp, đúng là rất hiếm thấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-155.html.]

Vợ chồng Phong Ngọc Lan cũng không hề thấy buồn với ánh mắt của mọi người.

“Nếu cảm thấy đồ ăn ngon miệng, có thể liên lạc với chúng tôi, nhưng bởi vì còn đi học, nên chỉ rảnh mỗi cuối tuần, thời gian khác chúng tôi không nhận đơn.”

Thế là có mấy người tìm họ xin địa chỉ liên lạc, Đường Minh Sơn lúc nào cũng mang theo bút, nên ghi lại vị trí ngõ nhỏ cho bọn họ.

Sau khi cơm tối được bưng lên, nhà họ Hoàng tính tiền cho bọn họ, hai người định cầm tiền rời đi, kết quả bị vợ ông Hoàng giữ lại ăn cơm tối.

“Ông Hoàng uống có chút rượu là đắc ý quên trời quên đất, các cháu đừng so đo với ông ấy nhé, nào, ăn cơm xong rồi hẵng đi, chứ không là bà không vui đâu đấy.”

Thím Hoàng là một người thẳng thắn, sau khi kéo bọn họ ở lại ăn cơm tối, xong rồi mới thả bọn họ đi.

Còn chưa tới tám giờ, vẫn còn một chuyến xe, Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn đi tới trạm, sau khi lên xe, hai người ngồi cùng một hàng ghế, Đường Minh Sơn nắm tay cô.

“Vất vả cho em rồi.”

“Mặc dù có chút vất vả, nhưng kiếm được tiền mà.” Phong Ngọc Lan sờ số tiền trong túi, nhẹ cười với anh: “Cái này là quan trọng nhất.”

Đường Minh Sơn giơ tay lên vuốt tóc cô, sau đó để cô dựa vào vai mình chợp mắt một lát.

Cửa sổ xe hiện lên bóng dáng hai người đang dựa sát vào nhau, phong cảnh bên ngoài cửa sổ xẹt qua, đợi đến khi tới ngõ nhỏ, suýt chút nữa là Phong Ngọc Lan đã ngủ thiếp đi.

Về đến nhà phát hiện cậu Lưu còn chưa nghỉ, đang đun nồi nước nóng, bọn họ trở về cũng tiện để dùng.

Hôm nay đúng là có hơi mệt, sau khi Phong Ngọc Lan đánh răng rửa mặt xong, gần như ngả đầu là ngủ.

Đường Minh Sơn thì ấn vai và cánh tay cô một lúc lâu, lúc này mới ôm cô ngủ.

Ngày hôm sau cả hai đều dậy muộn.

Cậu Lưu vừa hay đang được nghỉ, không đi làm, thấy bọn họ dậy bèn cười nói: “Trong nồi đang hấp bánh bao đó, tắm rửa rồi ăn đi, cậu đi tìm chú Lâm mấy đứa chơi cờ.”

“Hôm nay chú Lâm cũng nghỉ ạ?”

Phong Ngọc Lan hỏi.

“Đúng thế, bọn cậu cùng một lớp,” Cậu Lưu chắp tay sau lưng cười híp mắt đi sang phòng bên cạnh.

Ăn xong đồ ăn sáng, hai người cùng đi phòng sách làm bài, buổi chiều mượn xe đạp của cậu Lưu, Đường Minh Sơn đưa Phong Ngọc Lan đi dạo khắp nơi, lúc quay về còn mua chút đồ ăn vặt.

Bọn họ đã ăn rồi, mang về cho cậu Lưu ăn.

Cậu Lưu vui vẻ ăn chúng, từ sau khi bọn họ vào ở, cuộc sống của ông ấy dường như náo nhiệt hẳn lên.

Nhưng nghĩ tới chuyện mấy năm sau họ lại rời đi, cậu Lưu nhìn chằm chằm đồ ăn trong tay thở dài.

*

Đường Minh Sơn nhận được thư từ nhà cũ, anh đến cục bưu chính ký nhận tiền nhuận bút, vừa hay nhân viên công tác phân thư ở hẻm bên kia, Đường Minh Sơn thoáng nhìn thấy thư từ quê nhà gửi tới, thế là nhân tiện mang về nhà luôn.

Phong Ngọc Lan đang rửa rau, chuẩn bị làm cơm tối.

Đường Minh Sơn đưa tiền nhuận bút cho cô trước: “Của tháng trước, tổng cộng được mười hai đồng.”

“Lại có thêm một khoản nữa rồi.” Phong Ngọc Lan lau tay, cười híp mắt nhét vào túi: “Đây là gì thế?”

“Thư từ nhà cũ gửi, anh đọc cho em nghe nhé?”

Thấy cô lại bắt đầu rửa rau, Đường Minh Sơn bèn nói.

“Vâng, anh cũng đi nhóm lửa đi.”

Thế là một bên Đường Minh Sơn đốt bếp, một bên đọc nội dung trong thư, đọc xong, anh nhíu chặt mày, Phong Ngọc Lan xoay người lại.

“Em xem có khi nào cô ta đi tìm cha của Nguyên Khang không?”

“Đó là một tên khốn, một tên không có nhà, khó tìm lắm.”

Phong Ngọc Lan cảm thấy Kiều Tư Vũ làm được: “Nghe những lời lần trước cô ta nói với Nguyên Khang, em cảm thấy tám, chín phần là đi tìm tên kia, nhưng không có thư giới thiệu, trên người cô ta cũng không có tiền, chưa nói tới việc tìm được người hay không, chỉ sợ người đã xảy ra chuyện.”

Đường Minh Sơn nhún vai: “Tự làm tự chịu.”

Biết anh không muốn gặp người nhà họ Kiều, Phong Ngọc Lan cũng không nói thêm: “Viết một bức thư trả lời cho cha mẹ, nhân tiện gửi áo mùa hè đã làm cho Nguyên Khang, còn có kẹp cài đầu mua cho mẹ, chị dâu hai và Văn Tuệ nữa.”

“Được.” Đường Minh Sơn gật đầu, nghe thấy tiếng cửa viện bị đẩy ra, còn tưởng cậu Lưu đã về, kết quả là Vĩnh Bình đang bưng bánh bao ngô.

“Dì Phong, chú Đường, đây là bánh bà nội bảo cháu bưng tới cho hai người nếm thử.”

Tổng cộng có sáu cái bánh.

Phong Ngọc Lan cười híp mắt nhận lấy, đổi đĩa cho thằng bé, sau đó lấy mấy cái bánh đường nâu từ trong tủ ra bỏ vào đĩa: “Vậy cũng mời hai bà cháu nếm thử bánh ngọt dì làm, nếu không ngon thì nhất định phải nói với dì nhé, lần tới dì sẽ đổi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Vĩnh Bình nói lời cảm ơn, bưng bánh đường nâu trở về, bà Lâm nghe thằng bé kể xong, cười rồi bảo thằng bé hấp nóng bánh đường nâu cùng nhau ăn.

Chú út Lâm trở về trông thấy trên bàn có bánh bao ngô, còn có cả bánh đường nâu: “Đi đến tiệm quốc doanh số ba mua ạ?”

“Không phải, là dì Phong ở ngay cạnh Vĩnh Bình làm đó, ngon lắm.” Thím Lâm dọn xong bát đũa, cười nói ngồi xuống bên cạnh chú út Lâm.

Sau khi nếm qua, hai mắt chú út Lâm sáng ngời: “Ngon quá!”

“Ăn ngon phải không? Nếu con có thể cưới một cô vợ về thì ngày nào con cũng được ăn.”

Thím Lâm nói ngay.

Chú út Lâm: “...”

Loading...