Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 140

Cập nhật lúc: 2024-08-11 22:59:35
Lượt xem: 114

Đường Minh Sơn vừa ăn cơm xong thì ra ngoài giải quyết chuyện này, Triệu Thiên vừa về đến đã bị anh chặn lại, kéo ra bên ngoài nhà ngang để nói chuyện.

“Cậu và chị dâu cãi vã thế nào là chuyện của hai người, không thể trút giận lên đầu chúng tôi được, càng đừng kéo bọn nhỏ vào chuyện này!”

Triệu Thiên ngại ngùng gãi đầu, anh ta cũng phát hiện mấy ngày hôm nay, vợ mình hơi chua chát.

“Cô ấy cảm thấy tôi không có tích sự gì, không so được với cậu thì thôi đi, còn không bằng em rể nữa, thấy hai người tham gia kỳ thi một cách dễ dàng, hơn nữa công việc cũng đã bán đi thì biết ngay là sau này chắc chắn sẽ rời khỏi nhà ngang…”

Vốn hai gia đình đã có chênh lệch, bây giờ Đường Minh Sơn cũng tham gia thi đại học, hơn nữa còn chắc chắn thi đậu, vậy sau này…

Khoảng cách giữa hai nhà có thể sẽ ngày một xa hơn.

Nghĩ đến đây, giọng nói Triệu Thiên thấp dần.

Đường Minh Sơn lạnh lùng nhìn anh ta.

Triệu Thiên không nói gì nữa, ngồi xuống với vẻ mặt buồn rầu: “Bây giờ cô ấy đã có thằng hai, nếu tôi nói cô ấy nửa câu thì cô ấy có thể mắng tôi cả ngày trời! Vốn tôi nghĩ cục tức này của cô ấy chỉ cần trút ra là xong, kết quả không ngờ…”

“Nói tôi thì không sao, nhưng mấy năm nay vợ tôi sống thế nào tôi đều thấy rất rõ, cô ấy học hành cực khổ, cơ hội tham gia kỳ thi lần này đều là do cô ấy phấn đấu nỗ lực học tập mới có được.”

Giọng điệu của Đường Minh Sơn không tốt lắm.

“Trước khi thi đại học, hai vợ chồng tôi đọc sách giải đề cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, có những lúc đã nửa đêm nhưng chúng tôi vẫn đang thảo luận một đề bài, những lúc này ai thấy? Chỉ thấy chúng tôi thi xong thì nhẹ nhàng thoải mái.”

Triệu Thiên vội vàng đứng lên: “Minh Sơn, chuyện này tôi thay chị dâu cậu xin lỗi hai người, tôi sẽ nói chuyện lại với cô ấy.”

“Sau này mẹ tôi cũng sẽ đến nhà ngang để tiếp tục chăm sóc cho Nguyên Khang, tôi hy vọng hai gia đình chúng ta vẫn là hàng xóm của nhau, đừng vì chút chuyện này mà ảnh hưởng tình cảm nhiều năm của hai nhà.”

Đường Minh Sơn hít sâu một hơi: "Chị dâu không cho Niếp Niếp chơi với Nguyên Khang nhà chúng tôi, như vậy có phải hơi quá đáng rồi không?”

Nghe xong câu này, sắc mặt Triệu Thiên đỏ ửng lên.

Vì hôm đó đúng thật anh ta có nghe thấy vợ mình nói trong bữa cơm, dặn dò Niếp Niếp bớt chơi với Nguyên Khang lại, nói gì mà sau này hai đứa sẽ có cách biệt rất lớn.

“Hơn nữa chúng tôi cũng không biết bản thân mình có thi đỗ hay không.” Đường Minh Sơn đau đầu đưa tay lên gõ vào trán: “Ngược lại, hai người lại lo lắng cho chúng tôi quá nhỉ.”

Triệu Thiên cười hì hì, bước lên trước vỗ vai anh: “Đương nhiên là đỗ rồi! Nếu như đến hai người còn không đỗ thì sợ là nhà ngang của chúng ta không ai thi đỗ được cả!”

“Đi ra đi.” Đường Minh Sơn đẩy tay anh ta ra: “Tránh xa tôi ra một chút, tôi cũng phải nghe lời vợ sau này ít qua lại với cậu.”

Triệu Thiên nghe thấy thế thì dở khóc dở cười: “Sao cậu lại không nói lý lẽ y hệt vợ tôi vậy?”

Phong Ngọc Lan đang đứng trên lầu, thấy hai người họ như thế thì quay vào phòng, khép hờ cửa lại.

Nhìn cánh cửa đang khép hờ kia, Phong Ngọc Lan nhớ lại mình lúc mới đến nhà ngang, trừ Đương Minh Sơn ra thì không quen biết ai cả, lúc đó cô thích để cửa khép hờ thế này.

Không ngờ ở lâu như thế lại có ngày phải khép hờ cửa như vậy.

Đường Minh Sơn quay về thấy cảnh cửa đang để hé thì mỉm cười, đưa tay lên đẩy cửa vào, sau đó cài cửa lại.

“Nguyên Khang đâu?”

Anh hỏi.

Phong Ngọc Lan đang cầm quyển sách trên tay: “Đang chơi một mình trong phòng ấy.”

Đường Minh Sơn ngồi xuống cạnh cô, đưa tay ra ôm cô vào lòng: “Anh đã mắng anh ta một trận, sau này anh cũng không chơi với anh ta nữa.”

“Anh là con nít đấy à?”

Phong Ngọc Lan phì cười, đặt quyển sách xuống, ôm lấy eo anh: “Em không cách nào ngờ được chị dâu Triệu lại vì chuyện này mà trở nên xa cách với em.”

Đường Minh Sơn vuốt mái tóc dài của cô: “Không sao.”

Bên này, Triệu Thiên về đến nhà không nói gì, hôm nay anh ta tăng ca nên về nhà muộn hơn bình thường.

Chị dâu Triệu đang bế thằng hai, cũng đang ngồi một góc thẫn thờ.

Triệu Thiên ăn cơm xong thì đi rửa chén trước, sau đó sang đón Niếp Niếp đang chơi với Yến Tử về.

Triệu Thiên đứng trước mặt chị dâu Triệu nói với Niếp Niếp: “Sau này con đừng chơi với bất kỳ bạn nhỏ nào ở nhà ngang này nữa, chúng ta không xứng, con của các gia đình ấy đều được ăn ngon mặc đẹp, còn cha con thì một tháng tiền lương chỉ hơn hai mươi đồng, còn phải nuôi con và em trai con nữa, sao con lại không biết xấu hổ mà chơi với người ta chứ.”

Niếp Niếp là con nít, mấy hôm trước mẹ không cho con bé chơi với Nguyên Khang, bây giờ cha lại không cho chơi với bất kỳ đứa con nít nào trong nhà ngang, mắt con bé lập tức đỏ lên.

Chị dâu Triệu nghe thế chau mày: “Anh đang nói bậy gì thế?”

“Những lời anh nói không phải em cũng đã từng nói sao?”

Triệu Thiên bế Niếp Niếp lên để con bé dựa sát vào lòng mình: “Em giỏi thật đấy, bản thân mình nói chuyện đắc tội với người khác thì thôi đi, còn kéo theo Niếp Niếp không cho con bé chơi với Nguyên Khang, sao anh lại không biết em có bản lĩnh này thế?”

Chị dâu Triệu mím môi, cúi đầu nhìn con trai đang ngủ say không lên tiếng.

“Vốn tình cảm vẫn còn đó, nhưng em làm như vậy thì anh và Minh Sơn xem như…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-140.html.]

“Vốn dĩ anh cũng không trèo cao đến đó.” Chị dâu Triệu lẩm bẩm một câu.

“Cho dù họ có thi đỗ thì họ vẫn thuê nhà ở đây mà, sau này thím cũng sẽ đến đưa Nguyên Khang đi học, chắc chắn Minh Sơn họ sẽ về đây ở, em nói em…”

“Không nói nữa.” Chị dâu Triệu ngắt ngang lời anh ta, ôm lấy đứa nhỏ đi vào phòng, qua một lúc sau cũng gọi cả Niếp Niếp vào.

Triệu Thiên không vào phòng ngủ mà chỉ kê thêm một cái giường ngủ bên ngoài.

Mấy ngày sau, Triệu Thiên vẫn luôn ngủ bên ngoài.

Chị dâu Triệu cũng rất ít bước ra khỏi cửa, cho dù ra ngoài mua thức ăn thì cũng cố gắng tránh mặt Đường Minh Sơn.

Đường Minh Sơn không đi làm, ở nhà đi chợ và đưa đón Nguyên Khang, mọi việc đều do anh làm tất.

Chỉ cần có thời gian, Tống Chi đều sẽ đến tìm Phong Ngọc Lan, Phong Ngọc Lan còn đan vài chiếc mũ và túi len cho đứa nhỏ trong bụng cô ấy nữa.

“Cô ấy chỉ khó chịu mà thôi, con người mà, không rõ ràng được đâu, nói thay đổi là thay đổi ngay.”

Lúc chị dâu Triệu về đến nhà thì nghe thấy giọng nói vọng lại từ nhà bên cạnh, cô ấy đứng yên không động đậy.

“Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng như vậy rất khó chịu, mấy năm nay chúng tôi qua lại với nhau rất tốt, không mong gây nên chuyện gì khiến mọi người không thoải mái.”

Giọng nói của Phong Ngọc Lan vang lên.

Chị dâu Triệu cắn chặt môi, lấy chìa khóa ra mở cửa vào nhà.

Lúc này, Tống Chi khẽ nghiêng đầu, Phong Ngọc Lan cười đánh cô ấy một cái: “Cô cố ý đúng không.”

“Em muốn để cô ấy nghe thấy.” Tống Chi hừ nhẹ một tiếng: “Chị đối xử với cô ấy không tốt sao? Lúc này làm như thế đã cho cô ấy mặt mũi rồi!”

Chạng vạng, Nguyên Khang từ bồn nước về, lúc đi ngang qua cửa nhà chị dâu Triệu thì Niếp Niếp gọi nó lại, bảo nó vào nhà.

Nguyên Khang không vào, chỉ đứng trước cửa nhà chị dâu Triệu, chị dâu Triệu đưa nó một quả trứng luộc, cười rồi bảo nó Niếp Niếp cùng ta ngoài chơi.

Nguyên Khang cầm lấy quả trứng về nhà, còn dắt theo Niếp Niếp.

Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn nhìn nhau, nhiệt tình gọi Niếp Niếp vào.

Chị dâu Triệu bên cạnh nghe tiếng họ nói chuyện, nghiêng đầu nhìn sang Triệu Thiên, anh ta đang chơi với đứa nhỏ không quan tâm cô ấy.

Ngày kết hôn của Đường Văn Cường đã được quyết định, Đường Minh Sơn xin nghỉ cho Nguyên Khang, gia đình ba người họ cùng nhau về quê.

Nhà của họ đã được sửa xong, sân trước và sân sau đều rất lớn, nhà cũng nhiều hơn hai phòng so với trước đây.

Tiệc tân gia còn chưa kịp ăn, chỉ nghĩ đơn giản tích góp tiền trước, đợi khi Xuân Phân vào nhà họ rồi thì làm bữa tiệc tốt hơn một thể.

Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn tặng Đường Văn Cường một bộ quần áo, anh ta vui mừng không ngớt, để dành cho hôm kết hôn mới mặc.

Nhà họ dùng chữ hỷ đỏ dán hết lên các vật dụng trong nhà, Phong Ngọc Lan và Đường Văn Tuệ cầm theo hồ đi khắp nơi xem thử chỗ nào dán rồi, chỗ nào dán chưa chắc thì thêm hồ vào.

Một ngày trước khi Xuân Phân được gả đi, Đường Văn Tuệ và Phong Ngọc Lan đến nhà cô ấy.

Sáng sớm hôm sau, Phong Ngọc Lan trang điểm cho Xuân Phân, cô ấy nhìn mình trong gương, không kìm lòng được thẹn thùng nói: “Chị dâu ba, chị giỏi thật đấy.”

“Là do em đẹp sẵn rồi.” Phong Ngọc Lan cười, cất đồ đạc vào trong hộp: “Nhanh chóng thay đồ đi.”

Xuân Phân thay bộ quần áo mới của mình, đây là do cha mẹ làm riêng cho cô ấy, của hồi môn cũng không ít.

Bữa trưa thì ăn ở nhà mẹ đẻ, còn chiều thì Xuân Phân theo Đường Văn Cường về nhà, quy tắc bên này đều như thế.

Đường Văn Cường và Xuân Phân phải mời rượu người lớn, Phong Ngọc Lan lại phát hiện có một người đang đứng ngoài sân, là Trương Đại Lực.

Chồng chưa cưới trước đây của Xuân Phân.

Phong Ngọc Lan khẽ chau mày, lập tức nói ngay với chị dâu của Xuân Phân, chị dâu cô ấy lập tức cầm cuốc xông ngay ra ngoài, mắng đuổi cậu ta đi.

Đường Văn Cường đứng chắn trước Xuân Phân, người trong sân cũng bắt đầu bàn tán.

“Cậu ta đến làm gì vậy?”

“Không biết, hôm nay là ngày lành tháng tốt của Xuân Phân nhà chúng tôi, cậu ta đừng đến gây xui xẻo!”

“Xuân Phân, con cũng đừng ở đây thêm nữa, mời rượu xong thì đến nhà họ Đường đi.” Mẹ Xuân Phân không yên tâm, kéo cô ấy sang dặn dò.

Thì ra mấy ngày hôm nay, Trương Đại Lực thường xuyên đến tìm Xuân Phân nhưng cô ấy lại không thèm gặp mặt dù chỉ một lần.

“Nghe nói cậu ta đang đòi ly hôn.” Chị dâu Xuân Phân chẹp miệng: “Tự làm tự chịu, bây giờ thấy Xuân Phân nhà chúng ta sống tốt hơn thì tìm đến sao? Tôi khinh!”

Phong Ngọc Lan và Đường Văn Tuệ đều chau mày.

May là dọc đường không có gì nguy hiểm, đoàn người rước dâu cũng theo về nhà đến Đường Văn Cường.

Phía nhà họ Đường cũng trở nên náo nhiệt hơn.

Loading...