Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 128

Cập nhật lúc: 2024-08-10 11:17:38
Lượt xem: 115

Mẹ Tống liếc nhìn Phong Ngọc Lan với sắc mặt kỳ lạ, đặc biệt là sau khi nhìn thấy vẻ mặt khó coi của mẹ Phong, đột nhiên bà ta cảm thấy con gái nhà mình thật không tệ.

“Đi thôi, con còn cần phải đến Cung tiêu xã để mua vài thứ cho mẹ nữa, mẹ cũng nên về nhà sớm một chút đi ạ." Tống Chi kéo mẹ Tống đi về hướng Cung tiêu xã, không trả tiền cũng không sao, nhưng vì để khiến cho bên kia ổn định một chút thời gian để không đến nhà ngang thì vẫn phải mua thứ gì đó, trên người cô ấy chỉ mang theo hai hào, đủ để mua một ít kẹo.

Vì vậy mà mẹ Tống mới miễn cưỡng đi theo sau.

Mẹ Phong quay lại phía sau, trừng mắt nhìn Phong Ngọc Lan: "Con tính toán cũng thật giỏi! Hai mươi đồng một tháng, chỉ có một số công nhân mới có hơn hai mươi đồng một tháng! Nếu mỗi tháng cha mẹ có hai mươi đồng kia, mẹ còn có thể tới tìm được con sao?"

Phong Ngọc Lan cười châm chọc, nhìn tới nhìn lui mẹ Phong vài lần: "Bà mau nhìn xem, khi mà tôi bị gả đi, lúc đó tôi cũng đâu có muốn, tôi cũng không phải là coi tiền như cỏ rác. Hơn nữa, nhà họ Đường của chúng tôi còn có con nít, chăm sóc cháu trai cháu gái của gia đình mình còn không kịp, làm sao có thời gian mà chăm sóc người khác nữa chứ.”

"Làm gì có cháu gái? Không phải chỉ có một cháu trai thôi sao?"

"Có chứ, cũng sắp được nửa tuổi rồi." Phong Ngọc Lan ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời gay gắt: "Dù sao nếu như bà có đủ tiền, tôi sẽ để nó sống ở đây, còn nếu không đủ thì thôi vậy, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi về đây."

Nói xong thì cô định đi, mẹ Phong sốt ruột kéo cô lại: “Sao con có thể mặc kệ nó được chứ?

"Dựa vào cái gì mà tôi phải quan tâm chứ? Cũng đâu phải con của tôi." Phong Ngọc Lan rút tay của mình lại, hai người đang lôi kéo nhau thì bị chị dâu Triệu và chị dâu Vương nhìn thấy.

Chị dâu Vương cầm quạt hương bồ đứng dậy rồi đi ra ngoài: "Tình hình có vẻ không đúng lắm, chị đi xem một chút."

Chị dâu Triệu không có ý kiến phản đối gì nên cũng đi theo ra ngoài.

Mẹ Phong tức giận muốn c.h.ế.t vì lời nói vừa rồi của Phong Ngọc Lan, khi bà ta đang mắng cô là đồ vô tình vô nghĩa thì thấy hai người chị dâu Vương đi ra.

"Ôi, có chuyện gì vậy? Sao còn không dứt khoát vậy." Chị dâu Vương nhướng mày hỏi.

“Đúng vậy, nếu có gì muốn nói thì cứ nói ra đi.” Chị dâu Triệu gật đầu, ưỡn bụng đi tới kéo lấy tay của Phong Ngọc Lan, nhìn mẹ Phong đang nghẹn lời: “Nói cái gì mà bỏ mặc cháu trai thì chính là lòng lang dạ sói chứ? Thím à, đừng nói là thím định đưa cháu trai của mình cho con gái nuôi đó chứ? Ôi, nhiều năm qua tôi chưa từng gặp phải một người không biết xấu hổ như vậy, không phải thím là loại người như vậy à?"

Thật ra là trước đây cha Tô Tô cũng suýt nữa đã làm ra chuyện như vậy, sau đó mẹ Tô Tô phải mang theo Tô Tô chuyển ra ngoài, về sau còn yêu cầu ly hôn hoặc tách ra ở riêng rồi mới quay về nhà ngang.

Hiện giờ, cha Tô Tô đã ra ở riêng nên mẹ con Tô Tô đã trở về nhà ngang, mẹ Tô Tô đã làm mất lòng một số người ở bên nhà chồng, nhưng điều đó đã giúp cô ấy đổi lấy được một số lợi ích cho gia đình nhỏ của bọn họ.

"Tôi cũng cảm thấy thím không phải là người như vậy, làm gì có chuyện để cho con gái đã gả chồng nuôi cháu trai chứ, chuyện đó thật là đáng xấu hổ và mất mặt."

Chị dâu Vương còn lấy tay gãi vào mặt vài cái, bày tỏ sự mất mặt.

Vì đang ở trước mặt người ngoài nên mẹ Phong có chút kinh sợ, bà ta lần lượt bị hai người bọn họ chế nhạo nên cả người cảm thấy không dễ chịu.

“Bà thấy sao?” Phong Ngọc Lan nhún vai: “Dù sao thì tôi cũng đã đưa ra điều kiện, vẫn là câu nói đó, nếu đưa đủ cho tôi thì nó có thể sống ở đây, còn nếu không thì quên đi, bà cứ quay trở về rồi bàn bạc lại với bọn họ đi, chờ đến khi chồng của tôi trở về thì tôi cũng sẽ nói với anh ấy."

Còn cần phải bàn bạc gì nữa? Một tháng phải đưa hai mươi cân lương thực, còn phải đưa thêm hai mươi đồng, đây là điều mà không phải ai cũng có thể đồng ý!

Nghe thấy cô nhắc đến Đường Minh Sơn, mẹ Phong có chút chột dạ, hỏi một cách chán ngắt: "Nó nói gì với con vậy?"

Phong Ngọc Lan nhìn sang: "Lúc trước khi cho sính lễ, nói tôi là người nhà họ Phong, sau này nếu có chuyện gì thì đừng liên lạc với nhà mẹ đẻ nữa, chúng tôi cũng đã làm đúng như vậy rồi, vậy mà bà lại không làm được, như vậy sính lễ anh ấy đưa lúc trước có nên trả lại một ít hay không?"

Trả lại?

Chuyện này không có cửa đâu.

Mẹ Phong vốn tưởng là cô có thể tống tiền mình, còn thật sự sẽ đòi tiền của bà ta nên cầm túi lên rồi vội vàng bỏ đi.

Chị dâu Vương và chị dâu Triệu liếc nhìn nhau, cũng đều nghe hiểu được là lúc trước khi Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn kết hôn, anh đã phải đưa ra một số tiền kha khá để làm sính lễ, có lẽ là bởi vì lúc đó anh cũng đã có con, lại còn nghe nói phương diện kia của anh không được, cho nên mặc dù biết con gái mình sau khi kết hôn sẽ làm mẹ kế, thậm chí còn có thể là quả phụ nhưng nhà họ Phong vẫn gả cô đi, hơn nữa dường như còn muốn đoạn tuyệt với cô...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-128.html.]

Thật sự là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh mà.

Chị dâu Vương nhiệt tình lôi kéo Phong Ngọc Lan và chị dâu Triệu vào trong nhà ăn bánh lương mà cô ta vừa mới làm vào sáng nay.

Một bát mềm mềm dẻo dẻo trắng tinh, bên trên tưới vài thìa đường nâu, dậy mùi thơm phức, ăn lại có vị ngọt thanh mát.

“Chị cố ý cho vào trong nước lạnh cho nên có hơi mát một chút, nhưng tốt nhất là lấy nước sông hoặc nước giếng, mát hơn cái này nhiều lắm.”

Chị dâu Vương vừa ăn vừa nói.

Phong Ngọc Lan và chị dâu Triệu cũng gật đầu theo.

Thấy mẹ Tô Tô đang thu dọn quần áo rồi đi lên lầu, chị dâu Vương lại nhỏ giọng nói: "Chị nghe mẹ Tô Tô nói, hiện tại mẹ chồng và chị dâu đều hận cô ấy tận xương tủy, tuy là ra ở riêng nhưng cứ một mực nói đến đứa con trước mặt cha Tô Tô.”

Phong Ngọc Lan gật đầu: "Tô Tô cũng nói rằng bà nội của cô bé vừa nhìn thấy cô bé là sẽ nói đến chuyện của em trai."

"Bộ không thể sống nếu thiếu con trai hay sao vậy chứ?"

Chị dâu Triệu giở giọng xem thường nói: "Mau nhìn cuộc sống của thím Điền đi, tốt biết bao nhiêu chứ, con gái và con dâu đều hiếu thảo, còn không cần phải lo lắng nhiều chuyện như vậy."

"Nói đến chuyện này." Chị dâu Vương lại nghĩ đến một chuyện khác: "Mấy em có biết chú Lưu Trường Vĩ ở số sáu lầu hai không? Con trai của chú ấy cũng đang xem mắt với một người, bên kia có ý là chỉ cần chú Trường Vĩ giao lại công việc cho con trai chú ấy thì có thể kết hôn ngay lập tức.”

"Vậy là có ý gì? Chú ấy cũng chỉ có một đứa con trai mà thôi, công việc kia sớm muộn gì cũng thuộc về cậu con trai đó không phải sao?"

Chị dâu Triệu nghi ngờ hỏi.

Trái lại Phong Ngọc Lan lại hiểu: "Có nghĩa là bây giờ chú Trường Vĩ buộc phải giao công việc của chú ấy lại cho con trai mình."

"Thím Trường Vĩ có thể đồng ý sao?"

Chị dâu Triệu trừng mắt, giao lại công việc cho con trai bà ta, vậy thì từ nay về sau, con dâu sẽ kiểm soát tiền lương của bà ta, vào đầu năm nay, ai quản lý tiền thì chính là chủ trong gia đình.

Ngày dài tháng rộng, cuộc sống của chú Trường Vĩ bọn họ sợ là sẽ không được tốt.

"Cũng không biết bọn họ suy nghĩ như thế nào, nếu bọn họ đồng ý, vậy thì chúng ta sẽ tổ chức một đám cưới ở nhà ngang này."

Chị dâu Vương thấy Phong Ngọc Lan đã ăn xong rồi, định múc thêm cho cô một bát khác, nhưng Phong Ngọc Lan đã vội vàng tránh đi, sau đó thì đi vào bồn rửa bát.

Cô vừa đi, chị dâu Vương lập tức thở dài một hơi, khó hiểu nói với chị dâu Triệu: “Em nói thử xem, bây giờ con cái nhiều hay ít đều có chút khổ sở, tuy nhìn cuộc sống của Ngọc Lan quả thật không tệ nhưng nào có biết rằng người nhà mẹ đẻ lại như vậy, cũng may là được đồng chí Tiểu Đường yêu thương."

“Đúng vậy.” Chị dâu Triệu gật đầu lia lịa.

Khi Tống Chi quay trở về, lúc này Phong Ngọc Lan mới từ nhà của chị dâu Vương đi ra, vì vậy cả hai người cùng đi lên lầu.

"Vốn dĩ trong người em chỉ có hai đồng, định mua hai viên kẹo cho bà ta, kết quả là bà ta nói chuyện càng ngày càng không dễ nghe, vì vậy em đã lập tức dùng hai hào đó mua kẹo, vẻ mặt lúc đó của bà ta thật sự rất khó coi." Tống Chi thở dài: "Mở miệng ra thì cứ một trăm đồng, chị nói thử xem, sao bà ta có thể nói như vậy được cơ chứ."

"Cần nhiều tiền như vậy làm gì?"

Phong Ngọc Lan tò mò hỏi.

“Nghe nói phía bên công xã của Cung tiêu xã chúng ta đang tuyển người, phải dùng quan hệ và tiền bạc mới có thể đưa em gái của em vào trong đó làm, với công việc của Cung tiêu xã, sau này điều kiện tìm chồng có lẽ sẽ tốt hơn."

"Vậy thì số tiền này cũng không thể đổ lên đầu cô kia chứ." Phong Ngọc Lan lắc đầu.

Loading...