Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 116

Cập nhật lúc: 2024-08-08 22:17:22
Lượt xem: 115

"Chuyện gì thế?"

Phong Ngọc Lan tò mò hỏi.

"Chuyện đồng chí Tiểu Đường thương vợ và cô bảo vệ đồng chí Tiểu Đường."

Chị dâu Tiêu che miệng cười, nói cho cô nghe những lời đồn được lan truyền rộng rãi.

Mặt của Phong Ngọc Lan đỏ lên: "Không đến mức như vậy đâu, chỉ là sống bình thường, ai tốt với em thì tất nhiên em tốt với người đó."

"Đúng đúng đúng." Chị dâu Tiêu gật đầu liên tục.

Phong Ngọc Lan lại hỏi chị dâu Tiêu mấy ngày nay như thế nào, ý cười trên mặt chị dâu Tiêu lại nhiều thêm: "Lúc được nghỉ tết, tôi đã dẫn chồng đi đến bệnh viện ở thành phố để kiểm tra thân thể, bác sĩ ở thành phố có khác, nói rằng điều dưỡng nửa năm là có thể có con, vậy nên sau này mỗi tháng đến thành phố lấy thuốc một lần."

"Đây đúng là tin tốt!"

Hai người vừa nói vừa cười, trên đường đi vệ sinh, Vương Yến Yến cũng đi chung với bọn họ.

Sau khi Vương Yến Yến vào làm ở phòng gia công, tuy lúc mới làm vẫn hơi không theo kịp, nhưng khi thuần thục rồi thì cũng là một người làm việc nhanh nhẹn.

Khi ba người họ đang rửa tay trong bồn rửa, Vương Yến Yến nhắc tới người vợ hiện tại của Trương Đại Lực: "Còn nữa, lúc tôi ở Cung tiêu xã có làm việc cùng với cô ấy, cũng có một chút tình cảm, sau đó tôi biết được cô ấy và Trương Đại Lực ở bên nhau thì rất tức giận, nên đã đi tìm cô ấy hỏi rốt cuộc chuyện này là thế nào."

"Quen biết với nhau nhiều năm rồi, tôi chỉ sợ cô ấy bị người ta lừa dối..."

Kết quả, sau khi nghe đối phương nói xong, Vương Yến Yến vẫn cảm thấy đối phương bị lừa, chỉ có điều lừa dối đến mức làm cho cô ấy không cảm giác được mình bị lừa.

"Cái gì mà vì ở quê nhà là do cha mẹ tự quyết định, không có một chút tình cảm; rồi cái gì mà bản thân cậu ta phản đối ép hôn, muốn theo đuổi cô gái mà mình thích. Nói tóm lại là đẩy chuyện này sang cho cha mẹ của mình!"

Vương Yến Yến gấp chiếc khăn tay lại và bỏ vào trong túi, mím môi: "Trong tình huống này, có nói cái gì cô ấy cũng sẽ không nghe lọt tai, cho nên tôi không nói nữa, rồi bớt liên hệ với cô ấy."

Cha mẹ của cô ấy cũng bảo cô ấy cách xa cô gái này một chút, tránh khiến cho mình cũng ngu ngốc theo.

Sau khi nghe xong, Phong Ngọc Lan cũng không cảm thấy thấy bất ngờ, nếu Trương Đại Lực tìm được nhà tiếp theo thì việc để trên người mình có "vết nhơ" là không có khả năng, tất nhiên sẽ cố gắng lén tìm lạc thú.

Buổi trưa, Đường Minh Sơn đến tìm cô rồi cùng đi căng-tin ăn cơm, khi người ta đang hâm nóng đồ ăn mà bọn họ mang đến, Phong Ngọc Lan nhìn thấy Trương Đại Lực đi đôi giày da mới.

So với cách ăn mặc của cậu ta trước khi kết hôn thì bây giờ được hơn, ngoại trừ quần áo lao động giống với mọi người, trên tay còn đeo đồng hồ hiệu Phượng Hoàng, dưới chân đi đôi giày da hiệu Đại Ngưu, hai món đồ này cộng lại cũng phải đến sáu, bảy mươi đồng.

Mà chị dâu Tiêu từng nói với Phong Ngọc Lan, một tháng Trương Đại Lực chỉ có hai mươi lăm đồng tiền lương.

"Thấy chưa?"

Chị dâu Tiêu ngồi xuống bên cạnh cô, trong tay bưng hộp sắt vừa mới đi hâm nóng: "Sau khi làm việc xong còn mặc áo da đấy, nói là mua từ thành phố, quá lộ liễu."

Mà lúc này, có không ít người ngồi vây quanh Trương Đại Lực, vốn không tránh né cậu ta vì đã kết hôn.

Có thể thấy được có một nhà cha vợ không tệ, vốn dĩ mối quan hệ với mọi người sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn đi dạo vài vòng ở nhà máy sản xuất giấy, trong lúc đó còn gặp sư phụ Dương, nói chuyện mấy câu.

Mãi tới khi gần tối mới trở lại nhà ngang, phát hiện chồng của Tống Chi đang sắp xếp đồ vật trong phòng của thím Lý, Đường Minh Sơn chủ động chào hỏi, người đàn ông đó tên là Hồng Kiến Quân.

"May mà có chị dâu nhắc nhở nên đã thương lượng được xuống ba đồng, sau khi A Chi nhìn thấy cách bố trí phòng ở của hai người thì đã muốn ngăn cách giống như vậy, biến thành phòng trong và phòng ngoài."

Trên tầng năm, chỉ có nhà của Phong Ngọc Lan là được ngăn cách, mấy nhà khác cũng nghĩ đến việc đó, nhưng giống như suy nghĩ trước kia, vẫn không bắt tay vào làm.

Bọn Phong Ngọc Lan mời Hồng Kiến Quân vào trong nhà ngồi, uống chút nước ấm, Hồng Kiến Quân xem hình dáng của nhà bọn họ xong thì càng cảm thấy đề xuất của Tống Chi rất tốt, vì thế lại quay về tiếp tục bận rộn.

Vốn định nấu đồ ăn xong thì mời đối phương lại đây ăn, rốt cuộc chẳng bao lâu sau, Tống Chi đã xách theo giỏ tre đi đến, đưa cơm cho Hồng Kiến Quân.

Ăn cơm xong được một lúc, Đường Minh Sơn liền đi sang giúp đỡ, Triệu Thiên và chú Điền ở bên cạnh cũng đi theo hỗ trợ.

Còn Phong Ngọc Lan thì giảng bài cho bọn Quân Tử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-116.html.]

Tống Chi và Hồng Kiến Quân không ngờ người ở nhà ngang lại nhiệt tình như vậy, đến mức tấm ván gỗ ngăn cách không đủ, chú Điền gào thét với dưới lầu, rất nhanh đã có hai người đàn ông khiêng một tấm ván lên đây.

Vì vậy, công việc vốn dự tính phải làm ba ngày chỉ cần mấy tiếng là làm xong, không cần cái cửa nhỏ của nhà Phong Ngọc Lan, bọn họ ngăn cách từ hai bên hướng vào giữa, để lại một cái cửa lớn, không phải dùng rèm vải để ngăn cách mà là một cánh cửa gỗ.

Trông có vẻ riêng tư hơn.

Khoảng năm ngày sau, cặp đôi Tống Chi chính thức chuyển vào nhà ngang, chị dâu Triệu làm đồ ăn xong rồi mời bọn họ và hai người Phong Ngọc Lan sang ăn cơm chung.

Ngày hôm sau, đôi vợ chồng Tống Chi lại mời người ở tầng năm ăn cơm, không sai, là toàn bộ người ở tầng năm, còn mượn bọn họ vài cái bàn bày ở hành lang, lần lượt ngồi xuống, ăn một bữa cơm náo nhiệt, coi như là chúc mừng bọn họ vào đây ở.

Bây giờ làm thời vụ vẫn là sáu hào một ngày, không có trợ cấp, mặc dù vậy nhưng cũng đã làm ba mươi lăm ngày, tổng cộng được hai mươi mốt đồng.

Biết được ngày hôm sau không cần đi, nên buổi tối, Phong Ngọc Lan ngủ trễ một tí, cô đang viết truyện ngắn, chuẩn bị gửi bản thảo.

Xét về thu nhập của nhà bọn họ, ổn định nhất chính là tiền lương của Đường Minh Sơn, nguồn thu nhập tiếp theo chính là tiền Đường Minh Sơn và Phong Ngọc Lan thỉnh thoảng gửi bản thảo, còn công việc thời vụ mà Phong Ngọc Lan làm và những cái khác nữa.

Lúc mới kết hôn, trong nhà chỉ có hai trăm đồng chẵn, hiện giờ tiền trong nhà đã là bốn con số.

Trong nhà có tiền, lòng không hoảng.

Đường Minh Sơn vẫn như lúc trước, vì để nghỉ ngơi cùng với Phong Ngọc Lan, lúc cô làm việc thời vụ thì Đường Minh Sơn không nghỉ ngơi, đợi đến lúc cô không đi làm, Đường Minh Sơn lập tức dùng hơn một tháng nghỉ phép để nghỉ ngơi cùng với cô.

Sáng sớm hôm sau, Đường Minh Sơn thức dậy, trước tiên anh đun sôi nước đổ vào phích nước nóng, sau đó đóng cửa lại, xách theo cái giỏ lớn, đạp xe đi đến chợ nông sản.

Đến lúc Phong Ngọc Lan tỉnh lại, bên ngoài truyền đến mùi đồ ăn, cô mặc quần áo rồi vén rèm cửa lên, lập tức nhìn thấy trên bàn có cháo bí đỏ và hai món ăn, bên ngoài cũng không có ai, Phong Ngọc Lan cầm chậu sứ và vật dụng rửa mặt đi đến, liền thấy Đường Minh Sơn đang rửa nồi.

"Sao anh mua được bí đỏ vậy?"

Bây giờ là gần cuối tháng hai, bí đỏ cũng không dễ tìm.

"Do gặp may, tình cờ thấy có người bán nên đã mua hai quả, lát nữa anh làm bánh bí đỏ cho em."

Đường Minh Sơn cười nói.

Sau khi Phong Ngọc Lan rửa mặt xong, quay lại ăn sáng mà vẫn còn cảm thấy buồn ngủ, vì thế lại đi ngủ thêm một lúc.

Muốn trách thì phải trách hôm qua bị Đường Minh Sơn giày vò.

Khi cô tỉnh dậy, bánh bí đỏ đã được làm xong, còn nghe thấy giọng nói của trẻ con.

Là Niếp Niếp và Yến Tử đang ngồi ăn bánh bí đỏ ở cửa nhà họ.

"Mới ra lò, em mau nếm thử đi." Đường Minh Sơn cầm một đôi đũa đưa cho Phong Ngọc Lan và nói.

"Lần sau em không cho anh làm càn nữa."

Phong Ngọc Lan vừa ăn bánh bí đỏ vừa nén giận nói.

"Ừm." Đường Minh Sơn đưa tay vuốt mái tóc dựng ngược lên của cô xuống: "Trưa nay ăn sườn heo xào măng nhé?"

"Vâng." Phong Ngọc Lan gật đầu, vì để khiến cho mình có sức sống một chút, sau khi ăn thử bánh bí đỏ, cô định lấy giày len cho mùa đông ra giặt sạch phơi nắng rồi cất đi, kết quả là không tìm thấy đôi nào cả.

"Anh giặt sạch rồi." Đường Minh Sơn biết cô đang tìm cái gì nên nói.

Được rồi, Phong Ngọc Lan đi tìm cái khác, kết quả quần áo và giày bẩn đều không có, Phong Ngọc Lan dứt khoát đi tìm Tống Chi nói chuyện.

Tống Chi cũng không phải là người thích đi tụ tập, nhưng cô ấy và Phong Ngọc Lan khá thân thiết, thứ nhất là vì tuổi của hai người xấp xỉ nhau, thứ hai là họ có rất nhiều chuyện để nói.

"Trước đây, nghe thím Điền nói chồng chị rất siêng năng, em còn cho rằng dù đàn ông có siêng năng đến đâu thì cũng chỉ như vậy, hôm nay rốt cuộc cũng hiểu ra, đúng là cực kỳ siêng năng!"

Tống Chi giơ ngón tay cái khen ngợi.

"Quả thật anh ấy rất siêng năng, sẽ không bỏ lỡ công việc mà mình nhìn thấy." Phong Ngọc Lan thản nhiên nhận lời khen của đối phương.

"Đợi Kiến Quân trở về, em phải nói với anh ấy là học hỏi thêm đi." Tống Chi cười.

Loading...