Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HẠNH PHÚC TUỔI XẾ CHIỀU - CHƯƠNG 8

Cập nhật lúc: 2024-10-12 00:28:17
Lượt xem: 1,715

8

 

Nó mất kiên nhẫn, gửi thông tin vào WeChat của tôi.

 

Tôi đăng nhập vào, nhưng phát hiện những video trước đây đã bị xóa hết.

 

Tôi ngẩng đầu nhìn nó, ánh mắt đầy sự dò xét.

 

Nó không né tránh ánh mắt của tôi, lý lẽ rõ ràng: "Mẹ không bảo là sau này mẹ sẽ xem Đậu Đậu sao? Vậy những video cũ còn làm gì nữa, chỉ chiếm..."

 

Tôi im lặng không nói, chỉ nhìn nó với sự châm biếm và xót xa.

 

Đây chính là đứa con mà tôi đã mang nặng đẻ đau, dốc lòng nuôi nấng suốt cuộc đời.

 

Thái độ như thế này chỉ khiến nó thêm xấu hổ và tức giận.

 

Nó đột ngột đứng dậy, hét lên trong sự hoảng loạn: "Mẹ đã 60 tuổi rồi, còn tính toán những chuyện này làm gì? Mẹ muốn gắn lên bố cái bảng trinh tiết à? Ở tuổi này rồi mà còn quản chuyện bố có ngoại tình hay không, có ý nghĩa gì không? Mẹ không thể nhắm mắt làm ngơ một chút sao? Cãi nhau rồi thì mẹ được gì? Mẹ định kéo cả con vào, kéo cả nhà chúng ta vào để cùng mẹ gây chuyện, mẹ mới thấy vui à?"

 

Nó nói rất nhiều.

 

Nhưng tôi chỉ nghe được một điều duy nhất.

 

Dù là việc tôi phải làm bảo mẫu không công cho bố nó, hay việc tôi phải dắt con ch.ó Golden đi dạo hàng ngày, hay chăm sóc cháu của nó.

 

Đó đều là trách nhiệm của tôi.

 

Trong mắt nó, tôi – người mẹ này – đáng lẽ phải làm những việc đó.

 

Tôi không xứng đáng.

 

Tôi không xứng đáng được sống thoải mái hơn, vì đó là sự lãng phí. Chỉ cần còn sống, tôi phải kiếm tiền, hoặc phải cống hiến cho gia đình mà nó yêu quý.

 

Thậm chí đến chuyện chồng ngoại tình cũng là điều hiển nhiên.

 

Bởi vì nó đã ngầm thừa nhận, rằng tôi thấp kém hơn họ một bậc.

 

Tôi phải nhẫn nhịn, phải lui bước.

 

Giống như một con ch.ó nhà, chỉ cần có cơm ăn, có chỗ ở, còn dám mơ tưởng gì nữa?

 

Tôi xứng đáng được tôn trọng sao?

 

Tôi xứng đáng có suy nghĩ sao?

 

Tôi xứng đáng có chính kiến sao?

 

Nó không biết, tình cảm giữa tôi và bố nó đã không còn gì đáng nói nữa.

 

Tôi không quan tâm chuyện ngoại tình.

 

Tôi chỉ đột nhiên tỉnh ngộ về vị trí của mình, đột nhiên nhìn rõ địa vị của mình, và đột nhiên cảm thấy rằng...

 

Dựa vào cái gì chứ?

 

Dựa vào đâu?

 

Chỉ vì Trương Thư Điền không chỉ có lương hưu, mà còn được hưởng lợi từ "mùa xuân thứ hai" của sự nghiệp sao?

 

Hay vì tôi, người mẹ này, đã hết giá trị, thậm chí còn trở thành gánh nặng?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hanh-phuc-tuoi-xe-chieu/chuong-8.html.]

Nhưng tại sao tôi lại rơi vào hoàn cảnh chỉ còn vài chục nghìn đồng tiết kiệm dưỡng già, con bé không biết sao?

 

Chỉ vì lòng người không thắng được lợi ích, phải không?

 

Tôi nhìn vào đôi mắt vẫn còn đầy phẫn nộ của nó.

 

Trong khoảnh khắc, tôi chỉ cảm thấy trái tim mình rơi xuống đáy vực.

 

Không còn cảm giác đau đớn nữa, chỉ còn lại sự tê liệt và xa lạ, cùng với sự vô nghĩa.

 

Mấy chục năm qua, tất cả đều trở thành một trò cười.

 

Tôi không thể nghe thêm nữa, cũng không muốn ở cùng một không gian với nó.

 

Tôi định quay đi, nhưng nó kéo tôi lại.

 

Nó tiếp tục gào lên: "Mẹ định làm gì đây? Mẹ muốn gì? Mẹ không thể yên ổn được vài ngày sao? Mẹ định gây chuyện đến bao giờ?"

 

Không chịu nổi nữa, tôi giơ tay tát mạnh nó một cái.

 

Trừ những lần nó nghịch ngợm hồi nhỏ, làm c.h.ế.t gà vịt trong nhà, hoặc lần chơi lửa suýt thiêu rụi căn nhà, tôi chưa từng đánh nó.

 

Đây là lần đầu tiên trong bao năm qua.

 

Nó sững người.

 

Sau đó, mất kiểm soát, nó lao đầu vào bụng tôi, hét lên: "Con đã làm gì mẹ? Con đã làm gì mẹ? Ngày nào con cũng bận tối mặt tối mũi, còn phải lo chuyện của mẹ, vậy mà mẹ lại đánh con, mẹ đánh con, mẹ nỡ đánh con. Nếu mẹ muốn đánh thì đánh c.h.ế.t con đi! Đánh c.h.ế.t con rồi mẹ sẽ có cuộc sống tốt hơn, không có con, mẹ xem ai sẽ lo cho mẹ. Nếu không phải nể mặt con, bố có để mẹ ở đây không? Mẹ nghĩ mẹ được ai yêu quý sao? Lúc nào cũng đi nhặt rác, nhặt giấy vụn, mẹ giả bộ tử tế cho ai xem?"

 

Nó đẩy tôi ngã xuống, đầu tôi va vào khung cửa.

 

Nhưng tôi không cảm thấy gì, chỉ có nước mắt tuôn đầy mặt.

 

Tôi đứng đó, mặc cho nó trút giận.

 

Không biết bao lâu sau, cuối cùng nó cũng mệt.

 

Nó đẩy tôi ra, mở cửa và tức giận bỏ đi.

 

Trên đầu tôi có cảm giác ẩm ướt, tôi đưa tay lên sờ, thì ra là máu.

 

Nhưng m.á.u trên đầu làm sao có thể so với m.á.u đang chảy trong tim tôi?

 

Tôi tiếp tục bước đi, không biết mình đang đi đâu, mơ hồ rồi bước đến tầng thượng.

 

Chưa kịp leo lên, chú chó Đậu Đậu đã dùng răng cắn lấy vạt áo tôi, kéo lại.

 

Tôi chợt bừng tỉnh.

 

Mình đang làm gì thế này?

 

Mặt trời đã lặn hẳn, giống như cuộc đời tôi vậy.

 

Nhưng tôi vẫn còn sống.

 

Cả đời gần như chỉ sống vì người khác.

 

Vậy thì, những ngày còn lại...

 

Tôi sẽ sống vì chính mình.

 

Loading...