Chạm để tắt
Chạm để tắt

Hàng lỗ vốn - C17

Cập nhật lúc: 2024-08-04 09:11:34
Lượt xem: 85

17 

 

Tôi nhắm chặt mắt và không mở ra dù bên ngoài có ồn ào đến đâu. 

 

Đầu tiên, "Bùm!" "

 

Có một âm thanh, tiếng một chiếc bình bùn vỡ. 

Mèo không ăn cá

 

Sau đó là âm thanh nghèn nghẹt của bà dì tôi. 

 

Sau đó là tiếng gặm xương. 

 

Giống như tiếng đá nhọn cào vào kính, nó thật khắc nghiệt. 

 

Tôi ôm con gà trống lớn nhưng không còn sợ hãi như trước nữa. 

 

Tôi thà các em tôi trở thành ác linh, trả thù và để tất cả những kẻ hại chúng tôi xuống địa ngục. 

 

Dần dần, âm thanh đó biến mất. 

 

Tôi vẫn chưa dám mở mắt.

 

Trong mơ hồ, con gà trống lớn trong n.g.ự.c hắng giọng 'Ò ó o......' kêu lên. 

 

Tôi biết đêm nay cuối cùng cũng qua.

 

Trên giường, t.h.i t.h.ể của bố tôi và đầu của các em tôi đã biến mất hoàn toàn, những mảnh vỡ của chiếc bình bùn vương vãi khắp sàn nhà. 

 

Cây chổi cũng bị xé thành từng mảnh. 

 

Còn chiếc roi thì giống như một con rắn, quấn chặt quanh cổ bà dì tôi. 

 

Bà ta đã bị siết cổ đến chết. 

 

Đôi mắt bà ta lồi ra và khuôn mặt tím xanh, như thể sức sống của bà ta đã bị hút hết trong một đêm. 

 

Bà ta teo tóp, với một lớp da nhăn nheo bao phủ trên xương. 

 

Cũng giống như bà dì, còn có em trai tôi đã mất hết sức sống. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hang-lo-von/c17.html.]

Qua một đêm, má của em ấy trở nên hóp lại và đầu em ấy trông to hơn. 

 

Khi mẹ tôi chứng kiến cái c.h.ế.t của bà dì, bà đã quỳ xuống đất và khóc thương không phải vì bà dì mà bà biết rằng đứa con trai quý giá của bà sẽ không thể cứu được. 

 

Khi các em hái qua đời, bà cũng khóc, nhưng nó khác với cách bà khóc hôm nay. 

 

Đó là tiếng kêu tuyệt vọng cùng cực, tiếng kêu không có hy vọng. 

 

Hóa ra nỗi buồn thực sự không phải là khóc lóc la hét mà là im lặng. 

 

Bà liếc nhìn tôi, túm tóc tôi, đẩy tôi xuống đất và dùng nắm đ.ấ.m đập mạnh vào đầu tôi.

 

“Tại sao, người c.h.ế.t không phải là mày?”

 

“Dựa vào cái gì tất cả mọi người chết, chỉ có mayf còn sống?" 

 

"Đều là tiện mệnh của mày, khắc em trai mày, em mày sống không được, tao đốt mày trước!" 

 

mẹ nổi điên, túm tóc mẹ kéo vào bếp, nhét đầu tôi vào trong lò, điên cuồng nói:

 

"Muốn chết, tao cũng phải kéo mày lên, mọi người cùng chết, mày đi đoàn tụ với em gái quỷ c.h.ế.t đi." 

 

Tôi đột nhiên có sức lực, giãy khỏi tay bà, chạy đến trong sân, thở hổn hển:

 

"Tôi mới không chết, tôi muốn sống, tôu muốn sống thật tốt, muốn chết, tự bà đi c.h.ế.t đi." 

 

Đó là sự can đảm mà các em đã cho tôi. 

 

Mẹ đuổi theo tôi khắp sân, bà đuổi không kịp tôi, cuối cùng chỉ có thể trừng mắt, tức giận đến chỉ còn lại miệng còn đang mắng. 

 

“Mẹ, cả nhà chỉ có mẹ là thông minh nhất, mẹ xinh đẹp nhất, thông minh nhất, không ai sánh bằng mẹ.”

 

“Em trai không cần tinh hoa của các em gái, của mẹ là được rồi." 

 

lời nói của tôi khiến mẹ nhíu mày, bà phản ứng trong chốc lát, vui vẻ ôm em trai trở về phòng, khóa cửa lại, không cho bất luận kẻ nào vào. 

 

Động tĩnh nhà tôi kinh động trưởng thôn, ông ấy gọi cảnh sát tới. 

 

Họ bị sốc bởi hình ảnh trước mắt. 

 

Cuối cùng pháp y thăm dò, bước đầu phán định là bà dì bị bệnh tâm thần, là tự sát.

Loading...