Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HÀN QUÂN CHIẾU TRỜI XANH - 17

Cập nhật lúc: 2024-09-25 11:29:07
Lượt xem: 733

Hiện tại ta đã đổi lại tên thật là Nam Tình, nhưng khi nghe tiếng gọi cũ, ta vẫn không tránh khỏi cảm xúc dâng trào.

 

"Xuân Liễu." Ta quay lại, mỉm cười nhẹ nhàng với nàng, rồi ngập ngừng hỏi: "Ngươi... làm sao ra ngoài được?"

 

Người đã được nâng lên làm di nương, không dễ gì mà ra ngoài, huống chi lại đứng trước tiệm cầm đồ. Ta liếc nhìn bảng hiệu.

 

Một câu hỏi bình thường, nhưng lại khiến Xuân Liễu òa khóc và nắm chặt lấy ta.

 

Ta...

 

Nhìn thấy mọi người xung quanh đều quay lại nhìn, nhưng nàng không chịu buông tay.

 

Ta đành thở dài, kéo nàng đến một quán mỳ ngồi xuống, gọi một bát mỳ hoành thánh cho nàng.

 

Khuyên nhủ một hồi lâu, nàng mới ngừng khóc.

 

"Ngươi ra ngoài bằng cách nào?" Ta lại hỏi lần nữa.

 

Xuân Liễu lau nước mắt, nở nụ cười nhợt nhạt: "Cố phủ giờ loạn như một nồi cháo. Đại thiếu phu nhân ngày nào cũng đòi hòa ly với đại thiếu gia để về nhà mẹ đẻ, còn phu nhân thì bận rộn với việc ngoài kia đến phát điên, chẳng còn ai quản đến bọn ta nữa."

 

Câu nói "bọn ta" nghe sao mà lạnh lùng, tàn nhẫn.

 

"Ồ." Ta đáp nhẹ.

 

Mỳ hoành thánh được bưng lên nhanh chóng, vừa đặt lên bàn, ta đã giục nàng ăn.

 

Nàng rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng ta không muốn biết.

 

Lát sau, có vẻ nàng không kìm được, liền ngẩng đầu lên: "San Hô, ngươi sống thế nào rồi?"

 

"Ta làm thêu thùa kiếm tiền, cuộc sống không giàu có nhưng cũng tạm đủ sống." Ta đáp lời qua loa.

 

"Ta thật sự rất ghen tị với ngươi, sớm rời khỏi phủ." 

 

Ta không biết phải đáp gì, chỉ mỉm cười mà không nói thêm, cúi đầu tiếp tục ăn.

 

Một lúc sau, nàng dường như không cam tâm, bất chợt lên tiếng: "San Hô, có phải ngươi vẫn còn hận ta không?"

 

"Mọi chuyện đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa." Ta mím môi.

 

"Ngày xưa khi quản sự mama ức h.i.ế.p ngươi trong phòng may, ta thực sự muốn giúp ngươi, ta không hề có ý định đẩy ngươi vào viện của lão gia." Thấy ta không đáp, nàng vội nắm lấy tay ta.

 

"Ừ, ta biết."

 

"San Hô, ngươi vẫn đang qua loa với ta..."

 

"Không có."

 

"Ngươi có! Có phải ngươi vẫn khinh thường ta vì đã leo lên giường của thiếu gia không?"

 

...

 

Bị nàng dây dưa, ta cũng bắt đầu thấy phiền, đặt đũa xuống, hít một hơi sâu: "Xuân Liễu! Có một số chuyện ta vốn không muốn nói nhiều, nhưng ngươi đã hỏi đến nước này, ta sẽ nói thẳng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/han-quan-chieu-troi-xanh/17.html.]

 

"Ngươi và đại thiếu gia thế nào, ta không phán xét, cũng không khinh thường ngươi. Đó là sự lựa chọn của ngươi, và dù kết quả ra sao, ngươi cũng phải chấp nhận.

 

Chuyện lão gia, dù ngươi có ý tốt hay xấu, rốt cuộc cũng suýt nữa đẩy ta vào hố lửa. May mắn là vận may của ta tốt, mới thoát được, chuyện đã qua lâu rồi, ta không muốn nhắc lại nữa."

 

"Vậy tại sao... ngươi vẫn đối xử với ta lạnh nhạt như thế? Ngươi quên rồi sao? Hồi chúng ta còn trong phòng thêu, quản sự mama phạt ngươi quỳ, không cho ngươi ăn cơm, là ta đã nhịn ăn, mang bánh bao đến cho ngươi."

 

"Phải, ta nhớ." Ta gật đầu, ánh mắt nhìn Xuân Liễu đầy phức tạp. "Chính vì nhớ, ta mới có thể bình tĩnh ngồi đây ăn cơm với ngươi. Chúng ta cùng vào phòng thêu, sau đó cũng ở bên nhau, cùng nhau vượt qua bao nhiêu năm tháng."

 

"Nhưng tại sao ngươi lại hạ dược ta? Chỉ vì muốn vào viện của Đại Thiếu Gia sao? Ta không bao giờ nghĩ ngươi lại làm vậy với ta. Ngươi rõ ràng biết khi đó ta vừa mới bệnh nặng, sức khỏe chưa hồi phục."

 

"Ta..." Xuân Liễu ngập ngừng, ánh mắt bắt đầu d.a.o động: "Ta không có ý định hại c.h.ế.t ngươi. Người bán thuốc nói với ta, thuốc đó cùng lắm chỉ khiến ngươi nằm vài ngày thôi."

 

"Bất kể thế nào, việc ngươi có suy nghĩ như vậy đã là sai rồi. Nói đến đây thôi. Từ nay về sau, chúng ta mỗi người một ngả." 

 

Nói xong, ta cũng không còn tâm trạng ăn uống, móc mười đồng xu từ trong túi trả tiền rồi đứng dậy định rời đi. Nhưng tay áo ta bị kéo lại.

 

"San Hô, ta sai rồi, giúp ta đi..."

 

Nàng vừa dứt lời, một nhóm người quen thuộc xuất hiện từ xa.

 

Là người của Cố phủ.

 

Xuân Liễu trợn tròn mắt, sợ hãi run rẩy, cố gắng trốn tránh. Nhưng chẳng bao lâu, nàng đã bị bắt và đưa đi.

 

Một di nương của Cố phủ tự ý ra ngoài đi cầm cố, e rằng khi trở về cũng không tránh khỏi bị trừng phạt.

 

Ta cúi đầu, nhìn chằm chằm đôi giày thêu hai con bướm.

 

Trong đầu chợt hiện ra cảnh tượng của nhiều năm trước.

 

Khi còn nhỏ, một cô bé buộc hai búi tóc cười tươi, là người đầu tiên đưa tay ra với ta.

 

"Xin chào, ta là Xuân Liễu, ngươi tên gì?"

 

***

 

Ba năm tang lễ trôi qua.

 

Lại thêm một mùa xuân tới.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Dưới sự ngấm ngầm sắp đặt của Cố Hàn Quân, Cố phủ giờ đây chỉ còn lại một cái vỏ rỗng.

 

Đại Thiếu Gia bị đả kích nặng nề, cả ngày chìm trong say sưa, mờ mịt.

 

Cố phu nhân mệt mỏi lo cho con cái và cháu chắt đến kiệt sức, vài năm ngắn ngủi mà già đi trông thấy, cuối cùng cũng bệnh liệt giường, không có thuốc chữa, ngày tháng còn khổ hơn cả những đứa con thứ bị đẩy ra ngoài, còn thường xuyên bị chúng trở về châm chọc.

 

Sự thịnh suy của Cố phủ, thật khiến người ta phải ngậm ngùi.

 

Cố Hàn Quân thì đỗ Tiến sĩ.

 

Trong kỳ thi Đình, hắn đứng thứ ba, đạt danh hiệu Thám hoa.

 

Loading...