Hận Mùa Xuân - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-07-07 07:25:33
Lượt xem: 2,458

Cố Mãn sửng sốt một chút, ta tưởng hắn không hiểu, liền chỉ tay vào Trần Bắc, chỉ tay vào Giang Thanh Dung, rồi chụm lại với nhau.

 

Sau đó ngón tay của ta bị hắn nhẹ nhàng nắm lấy.

 

Không biết tâm trạng Cố Mãn sao lại đột nhiên tốt lên, thậm chí còn có chút ý khí của thiếu niên.

 

Hắn cười nói: "Đi mời Giang đại nhân."

 

Cha ta vội vàng chạy đến, nhìn cảnh tượng trong phòng, nhất thời không biết làm gì.

 

Ông ta có thể đoán được, đây là chuyện tốt do Giang Thanh Dung làm.

 

Gần như trong nháy mắt đã đưa ra quyết định, cha ta khom người hành lễ:

 

"Mong đại nhân tha cho Thanh Dung một mạng."

 

Á.

 

Ta còn tưởng ông ta sẽ nói, mình không biết gì, bảo Cố Mãn g i ế t c h ế t đứa con gái bất hiếu Giang Thanh Dung này luôn đi.

 

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

Kết quả là ông ta cầu xin.

 

Hóa ra ông ta biết làm cha như thế nào.

 

Không hiểu sao, tâm trạng xem kịch của ta đột nhiên nhạt đi, có chút hối hận vì vừa rồi không đồng ý với hình phạt lăng trì và đ.â.m cái gì đó.

 

"Giang đại nhân đây là có ý gì, Cố mỗ muốn nói, cũng coi như một chuyện vui."

 

Cố Mãn cười tươi nhìn cha ta: "Vị tiểu thư Giang gia này, trước khi kết hôn đã không giữ đức hạnh, cùng vị công tử này muốn làm chuyện phòng the, bị phu nhân ta bắt gặp."

 

"Phu nhân lấy cái c h ế t ra uy h.i.ế.p mới ngăn cản được bọn họ."

 

"Nhưng Cố mỗ mới cưới được tân nương, không nỡ nhìn người có duyên phải chia lìa, không bằng tác hợp cho hai người họ, ngài thấy thế nào?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/han-mua-xuan/chuong-6.html.]

 

Cha ta liếc ta một cái, lại nhìn con d.a.o bên hông Cố Mãn.

 

"Vậy thì... Cảm ơn đại nhân."

 

Chỉ ba ngày sau, chuyện Giang Thanh Dung không giữ đức hạnh trước khi kết hôn đã truyền đi khắp nơi.

 

Cha ta xấu hổ đưa nàng ta đi lấy chồng, còn phải bù thêm không ít tiền.

 

Cố Mãn nghe xong thì suy nghĩ một lúc, sai người đi dạy Trần Bắc đánh bạc.

 

Ta nghe thấy buồn cười, chỉ nghe hắn lại dặn dò: "Tiện thể tìm mấy tiểu quan xinh đẹp khỏe mạnh, sắp xếp cho Giang Thanh Dung tình cờ gặp gỡ vài lần."

 

Thực ra ta không hiểu cách làm này lắm.

 

(Đây là làm gì vậy?)

 

Cố Mãn nói: "Nhìn người kia là biết không được, Giang Thanh Dung không ít lần làm chuyện này, chắc chắn sẽ vụng trộm."

 

Ta thầm nghĩ hắn là thái giám, sao lại biết được chuyện này.

 

Hắn như nhìn ra sự nghi ngờ của ta quá rõ ràng, cười một tiếng: "Sao vậy?"

 

Thực ra ta không muốn đụng vào nỗi đau của hắn nhưng lại không kìm được tò mò, hỏi: (Chàng đúng là từng trải trăm trận, nói chuyện thuần thục, vậy chàng đã từng... bao nhiêu người rồi?)

 

Cố Mãn có vẻ như đang đếm thật, một lúc sau mới nói: "Nếu tính cả tự mình ra trận thì khoảng một trăm người."

 

... Chuyện này còn có thể không tự mình ra trận sao?

 

Nhưng khi nhìn vào ánh mắt vừa cười vừa không cười hắn, ta mới phản ứng lại.

 

Chuyện Cố Mãn nói đến là g i ế t người.

 

Một trăm người, còn nhiều hơn cả một nhà họ Giang.

Bình luận

9 bình luận

Loading...