Hận Mùa Xuân - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-07 07:21:21
Lượt xem: 1,786

Giang Thanh Dung từ nhỏ đã được nuôi dưỡng đến kiêu căng ngạo mạn, khi nổi cơn tam bành thì ai nói cũng vô dụng.

 

Nàng ta và mẹ có tình cảm tốt nhất, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ta.

 

Quả nhiên đã xảy ra chuyện.

 

Ăn trưa ở nhà xong, cha ta cũng không có gì để nói với ta, bảo ta tự đến phòng khách chờ Cố Mãn.

 

Buổi trưa mùa xuân ấm áp, khiến người ta buồn ngủ.

 

Nửa mơ nửa tỉnh, Giang Thanh Dung dẫn một người nữ nhân vào.

 

Trong lòng ta đột nhiên cảnh giác, trong nháy mắt tỉnh táo lại.

 

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

Chiêu này quá quen thuộc.

 

Năm mười ba tuổi, nàng ta đã đưa một người tỷ tỷ khác đến, nói là để ta dẫn nàng ta đi dạo, ai ngờ đó lại là một nam nhân.

 

Nếu không phải có người cưỡi ngựa chạy qua trên con đường đó, chắc chắn ta đã thất thân.

 

Ta lập tức lật người xuống giường, Giang Thanh Dung thấy vậy liền đến kéo ta, kết quả là cả hai chúng ta đều ngã xuống, đụng vào bàn.

 

Đồ đạc trên bàn rơi xuống đất loảng xoảng.

 

Người mà Cố Mãn để lại ở bên ngoài gõ cửa: "Phu nhân, sao vậy?"

 

Mẹ nó! Vào đi!

 

Giang Thanh Dung đột nhiên cười, giọng nói nhẹ nhàng: "Không có gì, ta và muội muội đang chơi đùa thôi."

 

Cố Mãn tính toán ngàn lần cũng không tính đến, hai vệ sĩ mà hắn phái cho ta lại tự cho rằng không nên tùy tiện vào phòng của nữ nhân, phải gõ cửa để hỏi!

 

Ta không thể tránh khỏi, nhặt một mảnh sứ nhọn trên mặt đất, nắm chặt rồi chỉ vào hai người họ.

 

(Nếu các người dám tiến lại gần, ta sẽ đ.â.m các người đấy!)

 

Lúc này, người đi theo sau Giang Thanh Dung định tiến lại gần, hắn cầm theo một cái ghế đẩu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/han-mua-xuan/chuong-4.html.]

 

Ta: ?

 

Trong tích tắc, ta mới biết thế nào là linh tính.

 

Tay trực tiếp đổi hướng, để ngay cổ của mình.

 

Người đó tiến lên một bước, ta trực tiếp dùng sức đâm, m.á.u theo vết thương trào ra.

 

Hai người họ dừng lại.

 

Giang Thanh Dung tức giận đến run rẩy, lại nghiến răng không thể chửi ầm lên, khăn tay bị xé toạc, hai hàng m.á.u mũi chảy xuống.

 

"Giang Phán Nhi—"

 

Giọng nàng ta nghiến răng nghiến lợi, còn hơi run rẩy.

 

"Ngươi phải biết, Cố Mãn là do ta nhường cho ngươi, hắn đối xử tốt với ngươi, đều là do ta ban tặng, ngươi báo đáp ân tình như vậy sao?"

 

"Nếu ngươi còn chút lương tâm thì hãy nhanh chóng buông mảnh sứ xuống, cũng có thể nếm thử thú vui mà Cố Mãn không thể cho ngươi."

 

"Sau đó để hắn bỏ ngươi, rồi tự chặt đứt cánh tay, trở về ngày ngày làm trâu làm ngựa cho mẹ, nếu không... đừng trách ta không khách sáo!"

 

Ta nghĩ, sao ngươi biết đó là thú vui, chẳng lẽ ngươi đã thử.

 

Nhưng ta không thể ra hiệu, một khi buông tay, ta sợ mình không có can đảm làm lại như vậy.

 

Không khí căng thẳng, hai tên đầu gỗ bên ngoài không biết vào, Cố Mãn cũng không biết khi nào sẽ trở lại.

 

Ta chỉ có thể dựa vào tư thế như vậy tiến về phía cửa từng chút một.

 

Máu chảy quá nhiều, nửa người áo quần nặng trĩu, trong lòng ta chỉ còn một ý niệm chống đỡ.

 

Tuyệt đối không thể trở về Giang phủ!

 

 

Bình luận

9 bình luận

Loading...