Hận Mùa Xuân - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-07 11:24:34
Lượt xem: 3,423

Ngày hôm sau, ta dậy sớm, nhìn căn phòng mà hôm qua ta không dám nhìn kỹ, có chút ngẩn người.

 

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

Ồ, ta đã gả đi rồi.

 

Không cần phải dậy sớm trước một canh giờ quỳ trước cửa của mẹ chép kinh nữa, vẫn còn hơi không quen.

 

Cố Mãn ở bên cạnh đang xem cuộn gì đó, mày hơi nhíu lại.

 

"Tỉnh rồi à?"

 

Hắn thậm chí không thèm liếc mắt, nhanh chóng rót một cốc nước ấm đưa cho ta: "Ta không cha không mẹ, không có ai cần phải kính trà, không muốn dậy thì cứ nghỉ ngơi đi."

 

Uống nước xong, trong lòng ta vẫn có chút cảm giác khó tả.

 

Ta kéo kéo tay áo của hắn, Cố Mãn mới quay lại nhìn ta.

 

Ta ra hiệu hỏi: "Tại sao?"

 

Cố Mãn không hiểu.

 

Hắn tự mình suy nghĩ một lúc lâu, không biết suy đoán ra ý gì, gần như nói từng chữ một:

 

"Vì nàng thay tỷ tỷ gả cho ta nên phải biết cha mẹ tỷ tỷ nàng là loại người như thế nào."

 

"Làm vợ ta, ăn sơn hào hải vị, mặc lụa là gấm vóc, đọc sách, ngắm hoa, thưởng trà, muốn làm gì cũng được."

 

"Chỉ có một điều, nếu nàng có hai lòng, ta sẽ g i ế t nàng."

 

Hắn nói rất dữ tợn nhưng ta chỉ gật đầu.

 

Người này cũng tốt.

 

Ta có thể có hai lòng gì chứ?

 

Giang Thanh Dung là đứa con đầu lòng của cha mẹ ta, họ yêu thương bảo vệ nàng ta như tròng mắt.

 

Nhị tỷ hơn ta một tuổi, khi sinh ta ra, trong phủ rất hỗn loạn, không ai để ý đến việc tỷ ấy chạy mất, ngã nhào xuống sông, đến ngày thứ hai thì đã trương phình lên.

 

Cha ta có ba người thiếp, đều không sinh được con, mẹ lại sinh ra ta.

 

Vì vậy, ta được gọi là Phán Nhi, mong chờ có một đứa con trai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/han-mua-xuan/chuong-2.html.]

 

Nhưng sau ta, mẹ không bao giờ mang thai nữa.

 

Các thiếp của cha ta đã mang thai vài lần nhưng không giữ được đứa nào.

 

Mọi người đều nói rằng ta đã khắc c h ế t Nhị tỷ, lại khắc c h ế t tất cả các đệ đệ muội muội chưa chào đời.

 

Lên sáu tuổi, ta bị cha đánh một trận, đánh ta chạy khắp sân, còn cắn vào tay ông ta.

 

Trước đây, mẹ ta đều sẽ ngăn cản.

 

Bà sẽ quỳ bên cạnh cha ta khóc, khóc đến đau đớn cầu xin cha ta đừng đánh ta: "An lang! An lang! Đây là đứa con do ta sinh ra mà An lang!"

 

Nhưng lần đó, mẹ ta bị bà nội ép đến phát điên, sau khi về nhà đã đè ta xuống, đổ nước trà nóng hổi vào n.g.ự.c ta.

 

Để lại một mảng sẹo.

 

Rõ ràng ta có thể phản kháng.

 

Mặc dù sức lực không lớn nhưng ta bị đánh nhiều rồi, rất linh hoạt, ta chạy ai cũng không bắt được.

 

Nhưng đó là mẹ ta.

 

Mẹ đến, ta tưởng bà sẽ ôm ta che chắn trước ánh mắt độc địa của cha, còn đưa tay ra.

 

Nước trà nóng bỏng quá.

 

Ta suýt bị đánh c h ế t.

 

Nhưng đột nhiên sấm chớp, trời đất bỗng chốc trắng xóa, cây cổ thụ trong sân bị sét đánh cháy đen, mưa như trút nước.

 

Họ nói, mạng ta quá cứng, không thể g i ế t được.

 

Cây gậy trúc mà mẹ ta vừa cầm trên tay rơi xuống đất, ta ngẩng đầu nhìn, tưởng sẽ nhìn thấy ánh mắt thương xót hối hận của bà.

 

Nhưng ta chỉ nhìn thấy sự oán độc và sợ hãi.

 

Trước đó, ta có biết nói.

 

Lúc đó ta đã biết, ta không còn nhà nữa rồi.

 

Bình luận

9 bình luận

Loading...