Hận Mùa Xuân - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-07-05 08:13:02
Lượt xem: 1,418

Về phủ, Cố Mãn hiếm khi không vội vàng dỗ dành ta.

 

Hắn ngồi đó trầm ngâm một lúc, kéo ta lại gần, khẽ cười.

 

"Quên mất bọn họ rồi, đã làm phu nhân sợ hãi."

 

"Yên tâm." một tay hắn nhẹ nhàng vuốt lưng ta, một tay viết viết vẽ vẽ trên giấy: "Trước khi c h ế t, phu quân chắc chắn sẽ giúp phu nhân xử lý sạch sẽ."

 

"Chỉ là không kịp tra tấn, phu quân g i ế t bọn họ cho nàng, được không?"

 

"G i ế t hết."

 

Ta gật đầu rồi lại lắc đầu.

 

Mở miệng nói: (Không c h ế t.)

 

(Chàng không c h ế t.)

 

(Cố Mãn sống lâu trăm tuổi.)

 

Đây là lần đầu tiên ta thẳng thắn bày tỏ lòng mình với hắn, không kìm được nước mắt giàn giụa.

 

Hai chúng ta vẫn luôn coi như không có tình cảm gì khi ở bên nhau, mặc dù hắn đối xử với ta rất tốt nhưng chưa bao giờ nói một câu yêu thích.

 

Vì Cố Mãn biết, hắn sẽ c h ế t.

 

Hắn muốn đối xử với ta tốt hơn một chút, lại muốn ta đừng quá đau lòng.

 

Nhưng ta không thể tự lừa dối mình.

 

Bị nhà họ Giang ngược đãi, ta tự lừa mình là không đau lòng.

 

Mảnh sứ để tại cổ, ta tự lừa mình là không sợ hãi.

 

Nhưng ta không thể tự lừa dối mình là không yêu hắn.

 

Ta thực sự... thực sự rất thích Cố Mãn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/han-mua-xuan/chuong-11.html.]

 

Trải qua hơn mười năm địa ngục, giờ đây ta vẫn có thể tức giận vì thịt muối trong món canh hầm không được chiên qua dầu.

 

Một chút sức sống này là do Cố Mãn đối xử tốt với ta mà có.

 

Cố Mãn thậm chí còn tìm đường lui cho ta, hắn đã sắp xếp sẵn người liên lạc và vệ sĩ, một khi trong cung xảy ra chuyện, ta sẽ lập tức được đưa đến Giang Nam.

 

Nếu không có hắn thì sao.

 

Ta đã c h ế t từ lâu rồi.

 

Thực ra ta sắp không nhịn được nữa, ta sẽ lén g i ế t cha vào ban đêm, đầu độc mẹ, g i ế t Giang Thanh Dung.

 

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

Nhưng nhà họ Giang không chỉ có ba người họ hại ta.

 

Ta thậm chí còn muốn hành thích hoàng đế, để bị tru di tam tộc, không cho một ai trong số họ được sống.

 

Cố Mãn đã cứu ta.

 

Ta không muốn hắn c h ế t.

 

Cố Mãn thấy ta như vậy cũng ngẩn người, hắn mới biết ta đã động lòng thật.

 

"Cô ngốc, nàng ngốc thật đấy?"

 

"Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, được không?"

 

Cố Mãn hít một hơi, lau nước mắt cho ta, vừa lau vừa lẩm bẩm: "Cô ngốc, nàng  làm bằng nước à, nhiều nước mắt thế."

 

"Thích ta có gì tốt, ta là thái giám, hôm đó thấy nàng nhìn những đứa trẻ trên phố mà mắt sáng lên, thích ta thì không thể sinh con."

 

"Cô ngốc... phu nhân, đừng khóc ngoan nào, nàng như vậy khiến ta không yên tâm."

 

Ta tức giận giẫm lên chân hắn, hét lớn: (Vậy thì chàng đừng c h ế t là được!)

 

Cố Mãn cười khẽ, không nói thêm gì nữa.

 

Bình luận

9 bình luận

Loading...