Chạm để tắt
Chạm để tắt

Hai người mẹ - Chương 12 - END

Cập nhật lúc: 2024-08-17 21:23:20
Lượt xem: 134

Anh trai gật đầu.

Nhưng anh ấy không đưa chúng tôi đến trung tâm mua sắm.

Thay vào đó, anh đưa em gái và tôi ngồi ở công viên gần nhà.

Anh cứ nhìn về phía nhà liên tục.

Đột nhiên tôi thấy một làn khói bốc lên.

Nhiều người hoảng sợ hét lên: "Cháy!"

Chúng tôi chạy vào nhà như điên.

Ngọn lửa rất lớn.

Nhưng nó sẽ không làm hại đến hàng xóm.

Bởi đây là thứ có giá trị duy nhất bố tôi mua cho mẹ tôi, một căn biệt thự.

Ngọn lửa rất mạnh, chúng tôi lo lắng gọi tên mẹ.

Cuối cùng, chúng tôi đã tìm thấy mẹ của mình.

Bà ấy đang ở trong phòng, bất tỉnh.

Anh trai tôi muốn bế mẹ ra ngoài.

Nhưng ngọn lửa càng ngày càng lớn, đã chặn mất cửa.

Trong tuyệt vọng, chúng tôi liếc nhìn nhau.

Tất cả chúng tôi đều nhìn thấy một quyết định trong mắt nhau.

Tức là chúng tôi phải bảo vệ mẹ của mình.

Giống như bà ấy đã từng bảo vệ chúng tôi.

Góc nhìn của mẹ (Sự thật):

Ba năm sau.

Trà Sữa Tiên Sinh

"Cô Diệp, bây giờ cô cảm thấy thế nào? Cô có còn gặp lại ba đứa trẻ đó không?"

Người thanh niên ngồi đối diện nhìn tôi và hỏi.

Tôi mỉm cười và nói: “Tôi không thể nhìn thấy chúng nữa”.

Người đàn ông mỉm cười với tôi và nói: 

“Xin chúc mừng, cô Diệp.”

"Một năm trước, cô là bệnh nhân đặc biệt nhất mà tôi gặp."

"Tình trạng của cô rất kỳ lạ. Đó không phải là bệnh trầm cảm hay tâm thần phân liệt thông thường."

“Cô cảm thấy vô cùng có lỗi vì đã gián tiếp giế..t ch..ết ba đứa con của mình.”

Anh ta nhặt một cục tẩy lên và lăn nó giữa các đầu ngón tay.

"Bộ não con người có chức năng tự động điều chỉnh. Khi một ký ức nào đó quá đau đớn khiến não không thể chịu đựng được, não sẽ hoạt động như một cục tẩy và chủ động xóa ký ức đó."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hai-nguoi-me/chuong-12-end.html.]

"Cho nên khi cô quên, cô sẽ quên chính mình phóng hỏa g.i.ế.c c.h.ế.t hài tử của cô như thế nào."

"Nhưng thực tế là nó không thể sửa chữa được, nên não của cô sẽ tự động phân chia thành một phần khác, và coi để sự phân chia đó gánh chịu hậu quả là g..iết ch..ết những đứa trẻ."

“Cô đã đắm chìm trong việc giả vờ rằng con cô vẫn còn sống. Chuyện là như vậy nhưng bộ não của cô liên tục nhắc nhở cô về ký ức này từ tiềm thức, nên cô đã tưởng tượng ra một đứa con khác của cô đang đuổi giets cô.”

"Tôi rất vui khi thấy cô bước ra khỏi chúng, cô Từ."

Người đàn ông nở một nụ cười chân thành.

Tôi mỉm cười lại với anh ta và bước ra ngoài.

Quan điểm của nhà tâm lý học:

Tôi nhìn Diệp Linh bước ra ngoài.

Nhưng tôi đã nhìn thấy một cảnh tượng khó tin.

Trong hình ảnh phản chiếu của cửa sổ, trong giây lát, tôi thấy ba đứa trẻ đang đứng cạnh cô.

Chúng nhìn mẹ chúng rồi mỉm cười.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, những đứa trẻ lại biến mất.

Có vẻ như vừa rồi, đó chỉ là trí tưởng tượng của tôi.

Tôi dụi mắt mệt mỏi.

Diệp Linh bị kết án ba năm vì tội cố ý đốt phá.

Ba năm qua, vì sự thật bị vạch trần, chồng cũ của cô đã bị hủy hoại sự nghiệp.

Tôi thấy chồng cũ của cô ấy đã nhiều lần đến thăm Diệp Linh trong tù, mong hai người có thể quay lại với nhau.

Nhưng cô ấy chỉ lạnh lùng nhìn anh ta rồi, nói nằm mơ đi.

Thực tế, điều gây sốc nhất trong vụ án này chính là ba đứa trẻ.

Sở dĩ Diệp Linh có thể sống sót là do ba đứa trẻ dùng thân thể tạo thành một bức tường thịt, bảo vệ thật chặt Diệp Linh.

Khi lực lượng cứu hỏa tới nơi thì 3 đứa trẻ đã chết.

Cô gái duy nhất, Miêu Miêu, vẫn còn hơi thở, đã nói điều gì đó với lính cứu hỏa trước khi hấp hối.

“Hãy cứu mẹ.l

Có lúc tôi đang suy nghĩ về một điều.

Theo hiểu biết của chúng tôi, trẻ em luôn là sinh vật dễ bị tổn thương nhất.

Nhưng đôi khi, chúng mạnh mẽ hơn người lớn.

Không biết ba đứa trẻ đó đã chịu đựng được ngọn lửa đang cháy như thế nào.

Chúng quyết liệt bảo vệ mẹ mình.

Một người mẹ có phần hèn nhát.

Con cái chúng ta yêu chúng ta nhiều hơn chúng ta nghĩ.

Tình yêu của chúng ta dành cho chúng có thể có điều kiện, nhưng chúng sẽ yêu chúng ta vô điều kiện.

(HẾT)

Loading...