Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HAI KIẾP SỐNG - 18

Cập nhật lúc: 2024-09-05 12:38:26
Lượt xem: 932

Sau khi moi được hết thông tin, Mộ Thanh lại nhẹ nhàng mỉm cười, từng chiếc tăm một rút ra.

 

Giáo viên vừa kể lại vừa hít hà lạnh sống lưng, “Chúng tôi nhốt hắn trong phòng bảo vệ là để... bảo vệ hắn! Thảm quá!”

 

Tôi cũng hít một hơi lạnh, đã sơ suất rồi, hôm nay nhất định phải giáo dục Mộ Thanh về pháp luật!

 

17

 

Cảnh sát tiếp nhận hiện trường, tôi đưa Mộ Phong đến bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng.

 

Kết quả là tôi chỉ bị vài vết xước, còn tay anh ấy bị thương nặng, phải băng bó như cái bánh chưng, cần nghỉ ngơi cẩn thận.

 

Trương Thành vì hành vi quá đáng mà bị còng tay đưa đi.

 

Nghe nói khi vào trại giam, hắn vẫn lớn tiếng đe dọa rằng ra ngoài sẽ tìm tôi tính sổ.

 

Mộ Phong đã tốt bụng đến thăm hắn một lần, sau đó, từ khi có kết quả xét xử, hắn không hé răng thêm lời nào nữa.

 

Mộ Thanh bị trường mẫu giáo đưa vào danh sách đen trọng điểm, mỗi khi đến trường đều phải qua kiểm tra an ninh.

 

Tôi vui vẻ đồng ý, còn Mộ Thanh thì ấm ức.

 

Sau khi mọi chuyện được giải quyết, tôi bắt đầu chạy đi chạy lại giữa trường học và nhà.

 

Lý do là vì Mộ Phong, dù chỉ bị thương ở tay, nhưng lại lấy cớ mà nghỉ ngơi toàn thân.

 

Hằng ngày, anh ngồi ngay ngắn trên sofa, đợi tôi mang thức ăn đến.

 

Buổi tối, anh giơ tay lên, đôi mắt tràn đầy hy vọng nhìn tôi.

 

“Gì đây?”

 

“Ta muốn tắm.”

 

Tôi: Anh muốn tôi cởi quần áo cho anh sao??

 

Anh thở dài: "Chúng ta đã thành thân ba mươi năm rồi, còn gì phải ngại chứ? Cứu người mà cuối cùng lại bị ghét bỏ, thật đáng buồn..."

 

"Được, được, tôi sẽ cởi cho anh!"

 

Mộ Thanh tình cờ đi ngang qua, nhìn cha mình với ánh mắt đầy khinh bỉ.

 

Vừa cởi được áo trên, Mộ Phong đã trần trụi ôm chặt lấy tôi.

 

Vai rộng, eo thon, làn da màu lúa mạch, đầy ắp hormone nam tính khiến tôi ngây ngất.

 

“Du Nhiên, chúng ta yêu nhau nhé.”

 

Anh ghé sát, đôi tai hơi đỏ, kéo tay tôi chạm vào cơ bụng của anh.

 

Trời ơi, tên lưu manh già này, ai chịu nổi đây!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hai-kiep-song/18.html.]

 

Đầu óc tôi trống rỗng, mơ màng định gật đầu thì nghe thấy một tiếng quát lớn từ ngoài cửa.

 

“Anh là ai! Buông con gái tôi ra!”

 

18

 

Bố mẹ tôi vừa kết thúc chuyến du lịch, trở về nhà.

 

Vừa bước vào, họ đã nhìn thấy cảnh con gái cưng của mình đang bị một người đàn ông lạ mặt, cởi trần ôm trong tay, trông có vẻ muốn làm chuyện xấu.

 

Ông già giận điên lên, chộp lấy cây chổi gần đó và đánh tới tấp.

 

Sau một hồi náo loạn, cuối cùng cả nhà cũng ngồi xuống phòng khách nhìn nhau.

 

Biết được người này bị thương vì cứu tôi, bố tôi mới miễn cưỡng dịu lại:

 

"Vậy thì, tôi phải cảm ơn cậu à?"

 

Mộ Phong: "Không dám, không dám."

 

Bố tôi liếc sang Mộ Thanh, mặt đanh lại: "Đây là con trai cậu?"

 

Mộ Phong gật đầu.

 

Bố tôi hừ lạnh: "Một gã đàn ông có con riêng, lại muốn theo đuổi con gái tôi? Định để nó về làm mẹ kế sao? Đừng mơ!"

 

Mộ Phong trầm ngâm một lát rồi giải thích: “Đây không phải con trai ruột của tôi.”

 

Mộ Thanh trợn tròn mắt, không thể tin nổi.

 

Cha ơi! Mới có một chiêu mà cha đã bán con rồi sao?

 

Mộ Phong ra hiệu cho cậu bình tĩnh, sau đó, anh nhanh chóng bịa ra một câu chuyện cảm động.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Trong câu chuyện của anh, Mộ Thanh là một đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi từ khi mới sinh, và tôi, trong một lần đến trại trẻ mồ côi làm từ thiện, đã xúc động trước hoàn cảnh của cậu, muốn nhận nuôi.

 

Nhưng vì tôi là sinh viên đại học còn độc thân nên không đủ điều kiện để nhận con nuôi.

 

Mộ Phong, khi đó là tình nguyện viên tại trại trẻ, đã đem lòng yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên, nhờ người quen đứng ra nhận nuôi Mộ Thanh, nhưng thực chất cậu bé được nuôi dưỡng tại nhà anh.

 

Vì cứu tôi mà anh bị thương, Mộ Thanh tội nghiệp quá sợ hãi nên mới đi theo.

 

Tôi thấy câu chuyện này hơi sơ sài và hoang đường.

 

Nhưng mẹ tôi nghe xong thì mắt đỏ hoe.

 

Bà đập một phát vào người bố tôi: "Nhìn ông dữ dằn thế nào, làm đứa bé sợ mất rồi!"

 

Bố tôi: "Phải làm sao đây, tôi tức quá!"

 

Loading...