Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HAI KIẾP SỐNG - 10

Cập nhật lúc: 2024-09-05 12:35:21
Lượt xem: 1,098

Sau một trận hỗn loạn, cảnh sát cuối cùng cũng kiểm soát được tình hình.

 

Và họ nghiêm khắc giáo dục tôi rằng, bạo lực gia đình là sai trái!

 

Một nữ cảnh sát tốt bụng sau lưng tôi còn lén nói với Mộ Phong: “Nếu anh bị ép cưới, thì cứ lên tiếng, tôi sẽ giúp anh.”

 

Mộ Phong nhìn tôi rồi lại nhìn nữ cảnh sát tốt bụng, cắn răng đến nỗi suýt vỡ.

 

“Cảm ơn, nhưng không phải bị ép cưới, để cưới được nàng, tôi đã phải đánh đổi cả nửa gia tài.”

 

Hừm...

 

Cảnh sát nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, vừa thẩm vấn vừa không hiểu nổi, rồi lại lắc đầu tiếc nuối…

 

Đến khi chúng tôi bước ra khỏi đồn, tôi vẫn còn nghe loáng thoáng tiếng bàn tán phía sau.

 

"Thằng nhóc này chắc chắn còn trẻ, ngây thơ bị tra nữ lừa, mới hai mươi mấy mà con cái đã bốn, năm tuổi rồi, bị đánh cũng không dám phản kháng..."

 

"Cô gái này, hung dữ thật đấy..."

 

03

 

Lén lút dẫn người về nhà, khi nhìn thấy tờ giấy ghi chú mà mẹ tôi để lại trên tủ lạnh, tôi mới nhớ ra.

 

Thời gian này bố mẹ đang đi du lịch nước ngoài, chân tôi tạm thời vẫn an toàn.

 

Chuyện là, bây giờ tôi chỉ mới 20 tuổi, vẫn là sinh viên năm ba đại học.

 

Nếu bố mẹ tôi biết tôi không chỉ có chồng mà còn có cả con, bị đánh gãy chân là còn nhẹ!

 

Tôi quay lại, thấy hai cha con "công trường" đáng thương đang đứng ngay cửa, đồng loạt giơ tay ra phía sau lưng, chờ tôi phục vụ thay đồ.

 

Dù trên mặt đầy bụi bẩn, nhưng vẫn không thể che giấu được khí chất kiêu ngạo của tầng lớp phong kiến.

 

Cho dù vừa bị trận đòn xã hội chủ nghĩa của tôi, thói quen này cũng không thể sửa ngay được.

 

Tôi lườm một cái, ném cho mỗi người một cái khăn và bắt đầu dạy dỗ:

 

"Thứ nhất, tôi không còn là Nhiếp Chính Vương phi nữa. Giờ tôi là một nữ sinh viên đại học độc thân tên Lâm Du Nhiên. Vợ của anh đã c.h.ế.t rồi!

 

"Thứ hai, ở đây không có đặc quyền gì cả, cất ngay cái kiểu của vương phủ đi! Nếu không dù tôi không đánh anh, ra ngoài cũng sẽ bị đánh!"

 

Tôi nhìn sang Chiến thần Mộ Thanh đang đứng xem: "Cả cậu cũng thế!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hai-kiep-song/10.html.]

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Cậu nhóc gật đầu lia lịa.

 

Sau khi tôi giải thích ngắn gọn rằng họ sẽ phải tự lo liệu tất cả các vấn đề ăn ở, Mộ Phong tỏ ra không mấy vui vẻ.

 

Đây là hậu quả của việc xuyên không, tôi hiểu mà.

 

Thế giới đã khác, tài sản mất hết, con trai biến thành trẻ con, vợ thì bỏ chạy.

 

Anh ấy không bật khóc ngay tại chỗ đã là có tinh thần thép rồi.

 

04

 

Sau khi ăn uống no nê và tắm rửa xong xuôi.

 

Mộ Phong chỉ quấn một chiếc khăn tắm, để trần nửa người trên bước ra.

 

Trước mắt tôi là tám múi cơ bụng rõ ràng, với vòng eo thon, hông hẹp và làn da màu lúa mạch, còn lấm tấm vài giọt nước chưa khô hết, tạo ra một sức hút mãnh liệt.

 

Anh ấy chống tay lên lưng ghế sofa, cúi đầu xuống gần và nói: "Vất vả cho nàng rồi, Du Nhiên, chuẩn bị cho ta một bộ quần áo để thay nhé."

 

Giọng anh ấy trầm ấm, mang theo chút âm sắc quyến rũ c.h.ế.t người.

 

Làn hơi nóng từ hơi thở của anh phả vào tai tôi, tê tê ngứa ngáy.

 

Tôi ngạc nhiên: "Chẳng phải tôi đã để sẵn ở cửa cho anh rồi sao?"

 

Anh ấy: "..."

 

Tôi: "Không thấy à? Để tôi lấy cho."

 

Tôi đứng dậy, nghe loáng thoáng hai cha con họ thì thầm với nhau.

 

Mộ Thanh hạ thấp giọng, "Con đã nói rồi, dùng sắc dụ không có tác dụng đâu! Mẫu phi đã kết hôn với cha ba mươi năm rồi, còn có thể có ý nghĩ gì với thân thể cha nữa sao?"

 

Mộ Phong thở dài, "Vậy con đi, con thử xem!"

 

Mộ Thanh ngẩng đầu nhỏ, lạch bạch chạy đến trước mặt tôi, chớp chớp đôi mắt ướt át, "Mẫu phi, con còn nhỏ quá, người có thể giúp con mặc quần áo không? Mẫu phi là tốt nhất!"

 

Tôi im lặng, thở dài, "Thanh Nhi, nếu mẹ nhớ không lầm, con năm nay thực tế đã hai mươi tám tuổi."

 

Mộ Thanh: ...

 

Trên ghế sofa bỗng dưng có thêm hai người đàn ông cúi đầu ủ rũ.

 

Loading...