Chạm để tắt
Chạm để tắt

Hạ Dạ Sắc Vi - Chương 5,6,7: Bạn gái cậu à?

Cập nhật lúc: 2024-07-24 20:46:57
Lượt xem: 2,834

5.

Tối qua trong phòng tắm, đúng là sau eo của tôi đã va vào cạnh của bồn rửa.

Vô tình trầy xước một chút da.

Ghế sau chật chội, làm tôi nhớ đến chiếc sofa chật chội tối qua.

Tôi nói nhỏ: "Anh nhớ giặt nệm sofa nhé."

Anh đáp: "Ừ, ga trải giường cũng nên thay rồi."

Mặt tôi càng đỏ, cúi đầu xuống ghế.

Phó Hành Diễn vén áo tôi lên, hơi thở sâu: "Da của em đúng là vừa mềm vừa mỏng, chỉ cần chạm nhẹ đã đỏ lên."

Tôi giấu mặt trong gối ôm: "Đừng… đừng nói nữa."

Anh bôi thuốc mỡ lên ngón tay, thoa đều lên vết trầy ở eo sau: "Tối qua nói thật đấy chứ? Giảm bảy tháng tiền thuê."

Dù anh rất nhẹ nhàng, nhưng khi bôi thuốc vào vết thương vẫn có chút đau nhói.

"A…"

"Đúng vậy."

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Phó Hành Diễn hài lòng, cong khóe miệng, anh lật người tôi lại.

Cảm nhận ánh mắt anh đang hạ xuống, tôi vội vàng dùng gối ôm che lại: "Được rồi, anh đi ra đi."

Anh dừng lại, đưa điện thoại đến trước mặt tôi: "Thêm bạn đi, hôm nào tôi có trận đấu, mời em đến xem."

"Ừ" Tôi quét mã, thêm anh thành bạn bè.

6.

Về đến nhà. Tôi liền nằm xuống sofa, một lát sau đã có người giúp việc cắt trái cây mang tới.

Mẹ tôi từ tầng hai đi xuống, nghiêm túc nói:"Vi Vi, mẹ vừa biết Tạ Lâm vượt ngục rồi, dạo này con ra ngoài phải cẩn thận, mẹ sợ hắn trả thù chúng ta."

Mẹ tôi có vô số căn nhà, một số không dùng để cho thuê.

Tạ Lâm mà mẹ nhắc đến, trước đây là một trong những người thuê nhà của chúng tôi.

Tạ Lâm có khuynh hướng bạ/o lự/c, trong cốt truyện gốc của cuốn sách này, ba năm trước, khi tôi đến nhà anh ta thu tiền thuê nhà, đứng ở cửa đã ngửi thấy m/ùi m/áu ta/nh.

Thậm chí quần áo của anh ta vẫn còn dính m/áu.

Tôi nhìn thêm một chút, anh ta giải thích: "Trong bếp g.i.ế.c gà, cô có muốn vào xem không?"

"Vợ anh có ở nhà không" Tôi thò đầu vào nhà, không thấy vợ Tạ Lâm.

"Cô ấy đi siêu thị mua xì dầu rồi, lát nữa sẽ về, cô ở lại ăn trưa nhé!" Tạ Lâm mở cửa mời tôi vào nhà.

Tôi thấy sắc mặt Tạ Lâm rất quái dị, trong lòng dấy lên cảm giác sợ hãi.

"Không cần, mẹ tôi đang chờ tôi về ăn cơm, tôi đi trước" Tôi xua tay, chạy thật nhanh.

Về đến nhà, tôi càng nghĩ càng thấy không đúng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ha-da-sac-vi/chuong-567-ban-gai-cau-a.html.]

Thế là tôi báo cảnh sát.

Đợi đến khi cảnh sát đến nhà Tạ Lâm thì anh ta đã phâ/n xá/c vợ mình xong, đang nấu canh xương.

Cảnh sát bắt giữ anh ta và kết án mười năm tù, vì vậy mà Tạ Lâm căm hận ghim thù, tuyên bố khi ra t/ù sẽ trả thù tôi.

Tôi rùng mình: "Thật sự vượt ngục rồi sao, con nghĩ lại mà vẫn thấy kinh khủng nữa."

Mẹ tôi còn sợ hơn tôi: "Vi Vi, buổi biểu diễn múa của con mấy ngày tới hủy đi, mẹ không yên tâm."

Công việc chính của tôi là vũ công, nửa tháng sau có một buổi biểu diễn sân khấu, làm vũ công phụ họa cho ca sĩ Tô Thần Tuấn trong buổi hòa nhạc cá nhân của anh ấy.

Tôi và Tô Thần Tuấn là bạn cùng đại học, khó khăn lắm mới có cơ hội hợp tác lần này, tôi thật lòng không muốn hủy bỏ.

Hơn nữa, Tạ Lâm vừa vượt ngục, cảnh sát đang truy bắt anh ta. Anh ta còn đang trốn chạy, có lẽ sẽ không tìm tôi.

Nhưng mà, cẩn tắc vô ưu*.

*Tạm dịch: cẩn thận thì không phải lo lắng, nhẫn nại thì không phải nhục nhã, bình tĩnh thì thường yên ổn, tiết kiệm thì thường sung túc.

Tôi nhớ đến Phó Hành Diễn, mắt sáng lên, nói với mẹ: "Mẹ, con thuê một vệ sĩ nhé!"

Mẹ tôi thấy đây là một ý hay, liền gật đầu: "Ừ, một vệ sĩ thì không đủ đâu, con thuê bốn người, mẹ chuyển tiền vào tài khoản cho con!"

7.

Vài ngày sau, tôi nhắn tin cho Phó Hành Diễn: "Đang làm gì? Bận không?"

Anh đang tập quyền, nửa tiếng sau mới trả lời tôi: "Vừa tập xong, em muốn đến xem không?"

"Gửi địa chỉ cho em, em qua." Đúng lúc tôi cũng muốn xem thử khả năng của anh ấy.

Nếu thực lực tốt, tôi có thể cân nhắc mời anh ấy làm vệ sĩ, bảo vệ sự an toàn cho tôi.

Phó Hành Diễn gửi cho tôi địa chỉ câu lạc bộ quyền anh của họ.

Tôi lái xe đến câu lạc bộ, lúc vào phòng tập, Phó Hành Diễn vẫn đang đấu với một võ sĩ khác.

Võ sĩ kia là quán quân vài kỳ thi quyền anh trước, tên Kỳ Châu. Hiện tại anh ấy đã giải nghệ, mở câu lạc bộ quyền anh này, kiêm huấn luyện viên.

Tôi đứng một bên quan sát.

Phó Hành Diễn thấy tôi đến, lập tức tăng thêm động lực.

Qua vài hiệp, anh đã hạ gục Kỳ Châu.

Tôi vỗ tay, trong lòng thầm thán phục: "Giỏi quá!"

Hệ thống tỏ ra rất tự hào: "Tất nhiên rồi, Phó Hành Diễn trong tương lai sẽ giành vô số huy chương vàng, thành tựu trong giới quyền anh sẽ vượt qua Kỳ Châu, nếu không sao tôi lại chọn anh ấy làm mục tiêu chinh phục của cô?"

Hóa ra là quán quân tương lai!

Làm vệ sĩ của tôi chắc chắn đủ tiêu chuẩn.

Tôi đi tới, đưa một chai nước cho Phó Hành Diễn.

Kỳ Châu nhìn tôi, hỏi Phó Hành Diễn: "Bạn gái của cậu à?"

"Ừ." Phó Hành Diễn gật đầu, nắm tay tôi đi vào phòng nghỉ.

Loading...