Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

GÓC RẼ LÀ NGÀY NẮNG - 3

Cập nhật lúc: 2024-10-13 22:49:55
Lượt xem: 196

05

Còn Quý Tu Văn này từng là bạn thanh mai trúc mã của tôi, là bạn trai đầu tiên của tôi, và cũng là bố ruột của con gái tôi, Mạch Tiểu Bảo. 

Khi tôi mười tuổi, gia đình chuyển đến một biệt thự lớn, và Quý Tu Văn là hàng xóm của tôi. Lúc đó, anh cũng mười tuổi, nhưng lớn hơn tôi hai tháng, là một cậu bé trắng trẻo, dễ thương. 

Mẹ tôi nói rằng hồi đó tôi rất thích cậu bé hàng xóm này, lần đầu gặp mặt đã mạnh dạn nói rằng tôi muốn trở thành vợ tương lai của anh ấy. Tôi còn kéo áo Quý Tu Văn để hôn lên mặt, khiến anh ấy lúc đó vô cùng sợ hãi. 

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

Nhà tôi và nhà Quý Tu Văn rất gần nhau, chỉ cách một hàng rào sắt. Hồi nhỏ tôi thường chui qua hàng rào giữa hai khu vườn để tìm anh ấy chơi. 

Vì vậy, hai gia đình quyết định tháo dỡ hàng rào để thuận tiện cho tôi. 

Khi tôi chuyển trường, gia đình tôi cũng nghe theo đề nghị của mẹ Quý Tu Văn, cho tôi học cùng trường quốc tế với anh, nói rằng như vậy sẽ giúp Quý Tu Văn chăm sóc cô em gái nhỏ chợt xuất hiện là tôi.

Sau đó, để thuận tiện hơn, tôi và Quý Tu Văn cùng đi học. Vì vậy tôi đã trở thành tay sai nhỏ không thể tách rời của Quý Tu Văn suốt hơn mười năm. 

Mối quan hệ này kéo dài cho đến khi tôi vào đại học, Quý Tu Văn được gia đình sắp xếp đi du học ở nước ngoài. Tôi không muốn đến một nơi xa lạ, nên tiếp tục ở lại thành phố này. 

Sau đó, khi tôi đang học năm hai, gia đình tôi bất ngờ gặp biến cố. Bố tôi kinh doanh thất bại, chỉ trong một tháng, mọi thứ trong nhà đã đảo lộn. 

Để trả nợ, gia đình tôi đã từ biệt thự sang trọng chuyển về lại khu phố nhỏ nơi tôi đã sống trước khi mười tuổi. 

Cuộc sống lại trở về như trước, nhưng khác với trước đây là bố mẹ tôi bắt đầu cãi nhau không ngừng. Thời thơ ấu, cuộc sống cũng khó khăn, nhưng bố mẹ vẫn yêu thương nhau. Giờ đây, từ ngọt ngào trở thành đắng cay, mọi thứ trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. 

Rồi bất ngờ một ngày, bố tôi không chịu nổi áp lực bên trong lẫn bên ngoài, tự kết thúc cuộc sống trong nhà. Ba ngày sau khi bố ra đi, mẹ tôi cũng đi theo con đường của bố. 

Tôi còn nhớ, lúc đó mẹ nói rằng bà yêu bố hàng chục năm, không nỡ để bố ra đi một mình, bà nói sẽ đi cùng ông. Tôi nhớ mình đã điên cuồng khóc lóc cầu xin mẹ đừng đi, nhưng cuối cùng vẫn không thể giữ bà lại. 

Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, mọi thứ đã thay đổi chóng mặt, không cho tôi một chút thời gian để thích nghi, tôi đã rơi từ thiên đường xuống địa ngục. 

Không biết Quý Tu Văn biết được tình hình gia đình tôi từ đâu, đã trở về từ nước ngoài. Anh ấy kéo tôi ra khỏi ngôi nhà u ám, giúp tôi lo liệu tang lễ cho bố mẹ. 

Sau đó, Quý Tu Văn ở bên tôi nhiều ngày, thậm chí không quay về nhà mình. 

Người ta nói rằng nếu khi một người đang trải qua cảm xúc cực kỳ d.a.o động, gặp được người có thể an ủi và vỗ về, tình cảm sẽ rất dễ dàng sâu đậm. 

Đối với tôi, Quý Tu Văn chính là người mang lại sự ấm áp cho tôi trong bóng tối. 

Có anh ấy bên cạnh, tôi lại tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu trong địa ngục. Thời gian đó, tôi càng bám lấy Quý Tu Văn hơn, không muốn anh ấy đi đâu mà không có tôi bên cạnh. Ngay cả khi tôi đi ngủ cũng phải có anh ấy bên cạnh mới yên tâm. 

Nhưng chính vì vậy, tôi và Quý Tu Văn đã vô tình vượt qua ranh giới. 

Nam nữ trong độ tuổi dậy thì, mỗi ngày cùng đi cùng về, buổi tối gần như cùng nằm chung giường, việc xảy ra như vậy cũng không phải là điều bất ngờ. 

Vào ngày hôm sau của sự việc đó, tôi tỉnh dậy trong vòng tay của Quý Tu Văn. Tôi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng ngại ngùng của Quý Tu Văn, tôi cười với anh ấy.

Rồi sau đó, Quý Tu Văn ôm chặt tôi, nói với giọng khàn khàn, nũng nịu hỏi tôi: “Mạch Tình, em phải có trách nhiệm với người ta chứ, không thể không giữ lời hứa được."

Sự trở về vội vã của Quý Tu Văn lần này là do xin nghỉ phép tạm thời từ trường, không thể ở lại lâu. Dưới sự thúc giục của trường học, sau mười mấy ngày ngắn ngủi bên nhau, Quý Tu Văn lại phải rời đi lần nữa.

Tôi vẫn nhớ lúc đó, trước khi Quý Tu Văn đi, anh ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi với vẻ mặt lo lắng. "Mạch Tình, em nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, phải hoàn thành đại học, phải ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về. Nếu có chuyện gì không giải quyết được, em hãy đến nhà tìm bố mẹ anh." 

Cuối cùng, Quý Tu Văn còn nói tôi nhất định phải chờ anh trở về.

Chỉ là sau khi tiễn anh ấy đi, mọi thứ đã thay đổi.

Nói là tôi tự ti cũng được, nói là tôi nhút nhát cũng được. Tóm lại, tôi đã chọn cách đơn phương biến mất khỏi thế giới của Quý Tu Văn.

Tôi treo biển cho thuê nhà, tất cả các tài khoản điện thoại, WeChat, Weibo, QQ và email đều bị hủy, như thể tôi chưa bao giờ xuất hiện trong thế giới của anh ấy.

Chỉ là lúc đó tôi không hề nghĩ rằng, khi tôi rời đi, có một bất ngờ nhỏ đang bắt đầu nảy mầm trong bụng mình.

 

06

Tôi kéo suy nghĩ trở về hiện tại, ngồi trong xe Quý Tu Văn, ngây người nhìn người lái xe, cảm thấy thật không chân thực.

Quý Tu Văn vẫn đẹp như trong ký ức.

Ngoại hình của anh ấy không phải là kiểu gây ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng lại rất dễ nhìn.

Làn da Quý Tu Văn vẫn trắng trẻo như hồi nhỏ, đôi mày thanh tú, đường nét khuôn mặt hài hòa, có cảm giác như một thư sinh mặt trắng thời xưa.

Không khí trong xe yên tĩnh, tôi lặng lẽ nhìn Quý Tu Văn lái xe, anh ấy cũng im lặng nhìn con đường phía trước.

Cho đến khi xe dừng lại ở ngã rẽ nhà tôi, tôi chợt nhớ ra, con gái tôi vẫn đang ở cửa hàng với bà chủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/goc-re-la-ngay-nang/3.html.]

Tôi là người đầu tiên mở cửa xe bước xuống, trong lòng nghĩ tôi sẽ tiễn Quý Tu Văn về trước rồi gọi taxi quay lại cửa hàng đón con.

 -

Không ngờ, sau khi tôi xuống xe, Quý Tu Văn cũng theo xuống, nhất quyết muốn tiễn tôi về nhà. Thấy tôi đứng yên tại chỗ, anh ấy nghi hoặc nhìn tôi.

"Không đi sao?"

Tôi mím môi, nói với Quý Tu Văn: “Không sao đâu, anh cứ về trước đi, em sẽ nhìn anh đi."

Khuôn mặt tuấn tú của Quý Tu Văn trở nên nghiêm túc: “Ồ? Vậy nếu anh không đi thì sao? Hả?"

"Mạch Tình, anh nhớ là chúng ta vẫn chưa chia tay, đến bây giờ em vẫn là bạn gái của anh." Biểu cảm của anh ấy nhanh chóng chuyển đổi, ra vẻ đáng thương, đưa ngón tay nhỏ chọc chọc vào vạt áo tôi

"Anh luôn giữ mình trong sạch đợi em nhiều năm qua, em không thể bội tình bạc nghĩa với anh như vậy được.”

Tôi rất muốn lau mồ hôi. Sau nhiều năm xa cách, tôi chưa bao giờ biết rằng Quý Tu Văn lại có mặt này.

Bạn có thể tưởng tượng một người đàn ông trắng trẻo cao 1m8, làm nũng giả ngây thơ trước mặt bạn không? Thật sự khiến tôi nhớ đến cảnh những cô gái thanh lâu kéo khách ở cửa thời cổ đại.

 -

"Quý Tu Văn, anh có thể bình thường một chút không? Anh như vậy khiến em sợ em không chịu nổi."

"Ồ? Sao mà không chịu nổi? Muốn giải quyết anh ngay tại chỗ à? Đến đi, anh không hề phản đối." Nói xong, Quý Tu Văn còn tựa sát vào tôi.

Tôi đưa tay gạt bỏ sự đùa giỡn của Quý Tu Văn, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh ấy, nhẹ nhàng hỏi.

"Quý Tu Văn, anh thật sự không ghét em chút nào sao?"

 -

Nơi tôi đang sống bây giờ chính là khu chung cư cũ kỹ ngày xưa.

Từng có một thời gian, để khiến Quý Tu Văn tin rằng tôi đã thực sự biến mất, tôi đã tìm một môi giới và treo giá cao nhất ở cửa sổ trưng bày suốt vài tháng.

Bởi vì giá tôi treo quá cao, chắc chắn sẽ không bán được, tôi đã né tránh bên ngoài hơn nửa năm. Khi gần đến ngày sinh, tôi mới quay lại đây. 

Căn nhà của bố mẹ tôi là do đơn vị của ông nội bố trí, nghe nói những tòa nhà này đã có từ rất lâu, khoảng những năm 70 hay 80 đổ lên. 

Tổng thể khu nhà rất cũ kỹ, đèn đường bên trong lẫn bên ngoài chỉ như một vật trang trí, tùy tâm trạng thích sáng thì sáng không thì thôi. 

-

Hôm nay cũng thế, đèn đường ở đầu ngõ này có vẻ không vui, chỉ sáng lên một chút, mờ mờ tối tối. 

Dù có hơi tối, tôi thậm chí không nhìn rõ được mắt Quý Tu Văn, nhưng tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt anh ấy của đang dán chặt vào gò má của mình.

Sau vài phút tĩnh lặng, tôi nghe thấy anh ấy khẽ thở dài, giọng nói cũng trở nên trầm lắng. 

"Có trách nhưng không hận, cũng chỉ trách mình quá chủ quan. Lúc đó anh nên đưa em về nhà, không nên nghe em mà để em về nhà một mình…" 

Lời nói cuối cùng trở nên im lặng, cánh tay của Quý Tu Văn lại ôm chặt lấy tôi. Lần này, vòng ôm của anh ấy rất chặt, như thể muốn tôi hòa vào cơ thể anh vậy. 

"Trong những năm qua, anh luôn nghĩ, nếu gặp lại em, nhất định không được để ý đến em trước, nhất định để em cũng phải cảm nhận được nỗi đau và sự điên cuồng.” 

“Nhưng cuối cùng anh vẫn thua, thua một cách triệt để. Khi gặp lại em, trong lòng anh không còn oán hận, chỉ toàn là cảm giác may mắn, may mắn vì ông trời cho anh được gặp em." 

Giọng nói của Quý Tu Văn nhẹ nhàng êm dịu, khi nói đến cuối cùng, như thể đang cầu xin tôi. 

"Vậy nên, Mạch Tình, em đừng đi nữa, cũng đừng biến mất nữa, được không?"

-

Đêm nay có gió nhẹ, cuộc tái ngộ đầy lãng mạn. 

Đột nhiên, một hồi chuông điện thoại bất ngờ vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh. 

Tôi đẩy Quý Tu Văn ra, lôi điện thoại từ trong túi ra, nhìn vào cái tên nhấp nháy trên màn hình. Tôi vòng qua anh ấy đi sang một bên, vuốt màn hình nhận cuộc gọi. "

Tình Tình à, khi nào em về vậy? Buổi xem mắt thế nào? Người đàn ông đó ra sao? Có hợp không?" 

Đầu dây bên kia là giọng nói của bà chủ cửa hàng. 

Nghĩ đến người đứng phía sau, tôi ho khẽ hai tiếng. 

"Khụ khụ, à, không có gì, em không ưng lắm. chị Tưởng, Tiểu Bảo có ổn không? Con bé có quậy gì không? Em sẽ đến đón con bé ngay."

… 

Sau khi nói vài câu đơn giản với bà chủ, tôi vội vàng cúp máy, quay lại nhìn Quý Tu Văn đang đứng bên cạnh.

Loading...