Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

GÕ CỬA LÚC NỬA ĐÊM - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-10-21 11:49:08
Lượt xem: 111

6.

Hóa ra lời thầy Lý nói là sự thật, Đoàn Húc mới thực sự là kẻ s. á. t nhân. 

 

Tôi nhớ tới tuần trước Đoàn Húc đã giúp tôi sửa điện thoại. Có lẽ điện thoại của tôi đã bị anh ta phá hỏng. 

 

Cùng với giọng nữ máy móc vừa rồi, tôi càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình. 

 

Trong phòng tôi có một chiếc máy dự phòng, Đoàn Húc chưa động tới.Tôi phải lấy chiếc điện thoại đó và gọi cảnh sát lần nữa. 

 

Tôi để điện thoại trong hang, quay người chạy về phía biệt thự. 

 

Khi đi xuyên qua khu rừng, tôi dường như nhìn thấy Đoàn Húc cầm d.a.o đi về phía hang động. 

 

Có vẻ như việc để điện thoại ở đó là điều đúng đắn. 

 

Tôi trở về biệt thự nhanh nhất có thể. 

 

Cũng may Đoàn Húc không khóa cửa. 

 

Tôi cẩn thận mở cửa bước vào. 

 

Trong phòng khách, ngoài t.h.i t.h.ể nữ không đầu trên ghế sô pha, còn có chân tay bị chặt đứt và ngâm trong một chiếc bình trong suốt. 

 

Đôi mắt cô mở to, lông mi khẽ run, vẻ mặt vặn vẹo. 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

 

Có vẻ như vẫn chưa ch..ế. t. 

 

Tôi cẩn thận hình dung bộ dạng đau đớn của cô ấy trong tâm trí, rồi chạy nhanh lên lầu. 

 

Vừa mở cửa ra, tôi đã thấy thầy Lý nằm trên vũng máu. 

 

Tôi đi vòng qua người thầy ấy, chạy đến giường rồi lấy chiếc điện thoại dự phòng dưới gối ra. 

 

Tôi đã gọi cảnh sát. 

 

"Xin chào, tôi muốn báo án. Bạn trai của tôi là một kẻ s. á. t nhân, tên là Đoàn Húc..."

 

Người cảnh sát đầu dây kiên nhẫn lắng nghe lời tôi nói, "Cô gái, thủ đoạn gây án của Đoàn Húc mà cô nhắc đến rất giống về những gì chúng tôi đang điều tra gần đây.”

 

"Kẻ sát nhân cũng rất hưởng thụ sự kinh hoàng của nạn nhân trước khi c.h.ế.t và rất thích diễn kịch. Nhân tiện, người lập hồ sơ ở văn phòng chúng tôi phát hiện ra rằng kẻ sát nhân trong vụ án này phải là hai người. Họ đã hợp tác với nhau cùng nhau gây án.”

 

Đồng chí cảnh sát nói thêm: “Cô gái tốt nhất cô không nên tin tưởng bất cứ ai cho đến khi chúng tôi đến.”  

 

"Ừm, được rồi." 

 

Tôi cúp máy, trong đầu có rất nhiều suy nghĩ. 

 

Cảnh sát chỉ cho biết có thể có hai người đã phạm tội. Nhưng bây giờ người duy nhất còn sống chỉ có tôi và Đoàn Húc. 

 

Quên đi, có lẽ bây giờ điều quan trọng nhất không phải là kẻ s. á. t nhân đó. 

 

Tôi đứng dậy. Đột nhiên, phòng ngủ trở nên tối tăm, ánh sáng từ hành lang bị một cái bóng to lớn che mất một nửa. 

 

Tôi quay đầu lại một cách máy móc. Thầy Lý đứng dậy từ vũng m.á.u và nhìn tôi với đôi mắt rực lửa. 

 

Ông ấy cử động cổ, cười toe toét, để lộ hàm răng trắng ngần: “Surprise, Nghiên Nghiên.” 

 

Máu trong cơ thể tôi đông cứng lại. 

 

Cùng lúc đó, tôi nghe thấy giọng nói của Đoàn Húc từ dưới lầu truyền đến. 

 

"Mẹ kiếp, Chu Nghiên ném điện thoại di động vào trong hang rồi bỏ chạy." 

 

"Chắc chắn cô ấy đã phát hiện ra vấn đề gì đó với điện thoại di động của mình. Tôi đoán cô ấy sẽ lợi dụng trong lúc tôi đang tìm cô ấy để chạy về biệt thự và tìm một chiếc điện thoại di động mới để gọi cảnh sát." 

 

"Thầy Lý, thầy đã bắt được cô ấy chưa?”

7.

Thầy Lý ra hiệu cho tôi im lặng rồi quay người đóng cửa lại. 

 

Hắn đi ra ngoài, "Không có." 

 

"A? Làm sao có thể? Chu Nghiên đi đâu?" 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/go-cua-luc-nua-dem/chuong-6.html.]

 

Đoàn Húc có chút tức giận. 

 

"Nhìn xem, tôi đã bảo anh đừng làm quá, hiện tại thì hãy rồi, mọi người đều đã biến mất."

 

"Tôi lại đi ra ngoài nhìn xem, thầy giáo, thầy ở lại đây canh.” 

 

Mục đích của hắn là gì? 

 

Tôi cẩn thận lắng nghe tiếng động ngoài cửa, chuẩn bị đợi Đoàn Húc đi xa rồi nhảy ra ngoài cửa sổ trốn thoát như lần trước. 

 

Ngay khi tôi vừa nảy ra ý tưởng này thì cánh cửa đã mở ra. 

 

Thầy Lý trịch thượng nhìn tôi, con d.a.o trên tay phát ra ánh sáng lạnh lùng. 

 

Ông ấy đặt con d.a.o vào tay tôi, "Nghiên Nghiên, tôi già rồi, tôi không còn muốn gi3t người nữa. Tôi không thể cảm nhận được niềm vui khi gi3t người như khi còn trẻ, có cũng chỉ là hoảng sợ." 

 

“Em là đứa trẻ mà tôi nhìn lớn lên tôi thực sự không muốn làm tổn thương em. Nhưng Đoàn Húc không đồng ý.” 

 

“Nơi này cách thành phố rất xa, cảnh sát ít nhất phải 1 tiếng mới tới, trong 1 tiếng này, Đoàn Húc nhất định sẽ tìm ra, tôi không thể bảo vệ được em, cách duy nhất là g.i.ế.c Đoàn Húc." 

 

Ông không ngừng nhìn tôi và nói rất nghiêm túc. 

 

"Nếu không tin, hiện tại em có thể dùng con d.a.o này gi3t tôi rồi chạy trốn. Dù sao những chuyện tôi làm cũng đủ bị c.h.é.m thành từng mảnh."  

 

Tôi cụp mắt xuống, thành thật mà nói, tôi không tin ông ta chút nào. Kẻ gi3t người nhiều năm như vậy đột nhiên tỉnh lại? 

 

Nhưng hiện tại xé rách mặt sẽ chẳng mang lại điều gì tốt đẹp cho tôi cả. 

 

Tôi giả vờ đồng ý, giấu con d.a.o trong tay áo và chuẩn bị tùy cơ ứng biến. 

 

Thầy Lý vui vẻ gật đầu với tôi. 

 

“Lát nữa tôi sẽ gọi lại cho Đoàn Húc, tôi sẽ từ phía trước thu hút sự chú ý của hắn, còn em dùng d.a.o đ.â.m hắn từ phía sau.” 

 

“Được.” 

 

Tôi ngoan ngoãn trốn sau ghế sofa tầng một. 

 

Mười phút sau, Đoàn Húc quay lại, vênh váo ngồi xuống ghế sofa.

 

“Tôi vẫn chưa tìm được Chu Nghiên. Cô ấy không thể nào lại giở trò gì được.” 

 

Anh nhặt một quả nho nhét vào miệng. Thầy Lý đột nhiên đứng dậy, chân thành nói: "Tiểu Húc, cảnh sát đã tìm thấy t.h.i t.h.ể của cô gái, vụ án nhất định phải được giải quyết, chúng ta nhất định sẽ bị bắt." 

 

“Chúng ta đi tự thú đi.”

 

“Hả! Thầy Lý, người mất trí rồi à?" 

 

Đoàn Húc đột nhiên đứng dậy, cúi đầu nhìn thầy Lý. 

 

Một lúc sau, hắn đột nhiên cười lớn: “Tôi biết ông muốn làm gì…” 

 

Tôi nhân cơ hội, dùng d.a.o đ. â..m vào n.g.ự.c Đoàn Húc. Đoàn Húc ngã xuống đất, trợn mắt kinh ngạc nhìn tôi. 

 

Bàn tay tôi đầy m. á. u, tim tôi đập rất nhanh. 

 

Thầy Lý đã khóc vì sung sướng, ôm lấy tôi. 

 

"Tốt, cuối cùng chúng ta cũng thoát khỏi con ác quỷ này." 

 

"Nghiên Nghiên, đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ đến đồn cảnh sát tự thú." 

 

"Nếu em thực sự lo lắng thì cứ dùng dây trói tôi lại. Ở đây đợi cảnh sát tới hoặc cứ chở tôi đến đồn cảnh sát là được." 

 

Thầy Lý đưa tay về phía tôi, nước mắt lưng tròng. 

 

Tôi nghĩ thầy Lý có thể thực sự đang hối hận. Để tôi yên tâm, ông ấy bằng lòng để tôi trói ông ấy lại. 

 

Tôi tìm một đoạn dây thừng và đeo nó vào cổ tay thầy Lý. 

 

Ông ấy đột nhiên rút tay lại, nhìn tôi với ánh mắt thương hại: “Nghiên Nghiên, em thực sự nghĩ rằng tôi sẽ đi tự thú phải không?”

 

Loading...