Chạm để tắt
Chạm để tắt

Gỗ chết nở hoa vào mùa đông. - 12

Cập nhật lúc: 2024-08-04 20:41:38
Lượt xem: 1

Sau ngày hôm đó, tôi lâm bệnh nặng và tưởng như mình sắp chết.

Và...

Tôi càng cảm thấy xấu hổ hơn với Tiêu Sở.

Nếu không có người xuyên không tồn tại thì người đã g.i.ế.c mẹ và em gái anh ấy thực sự là tôi.

Sau khi cơn sốt cao qua đi, tôi buộc mình phải đi tìm Tiêu Sở.

Hoàng Chiêu Đệ cũng đi cùng tôi.

Tuy nhiên, khi tôi nhìn thấy anh ấy, anh ấy đang ở trong vòng tay của một bà già.

Khuôn mặt tuấn tú của anh ấy đầy sự bất hòa so với khuôn mặt thoải mái và hơi trùng xuống bên cạnh.

Nhưng Tiêu Sở lại đang cười.

Anh ấy đang rót rượu cho người phụ nữ đó.

Đối phương họ Quan, người khác gọi bà ta là Quan tỷ, bà ta là một lão bà có tiếng trong giới Bắc Kinh, giàu có quyền lực, bên cạnh chưa bao giờ thiếu đàn ông.

Tôi nghe nói bà ta chơi lâu nhất nhưng cũng cho nhiều tiền nhất.

Dưới ánh sáng mờ ảo, Tiêu Sở nhìn thấy tôi.

Anh ấy sửng sốt hai giây, trong mắt dần dần hiện lên một tia thích thú.

Tại thời điểm này.

Bà Quan rót đầy một ly rượu, nâng cao ra hiệu cho Tiêu Sở uống.

Tiêu Sở rất hợp tác.

Anh ấy hơi hếch cằm, mở miệng, nghiêng ly rượu rồi từ từ rót loại rượu cực đắt tiền xuống.

Rượu rơi vào miệng.

Một ít rượu lan dọc quai hàm và thấm qua quần áo của anh ấy.

Những ngón tay sơn đỏ của người phụ nữ nhẹ nhàng xoa xoa yết hầu của anh, cảnh tượng thật dâm đãng.

Tiêu Sở đi theo bà ta như một món đồ chơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/go-chet-no-hoa-vao-mua-dong/12.html.]

Tôi không thể chịu đựng được nữa nên chạy tới kéo anh ấy ra.

Rượu đổ lênh láng.

Người phụ nữ không hài lòng cau mày nhìn tôi, nhìn tôi hồi lâu, hình như bà ta nhận ra tôi: “Người nhà họ Tô?”

Tiêu Sở đứng sang một bên, lặng lẽ nhìn tôi.

Anh ấy tùy ý dùng mu bàn tay lau khóe miệng, nói với giọng điệu đùa giỡn: "Cô Tô, cô có muốn tham gia cùng chúng tôi không?"

"Nếu có thì cô phải trả nhiều tiền hơn."

Tiêu Sở lúc này thật kỳ lạ và đáng sợ.

Tôi run rẩy giơ tay lên và hỏi anh ấy bằng ngôn ngữ ký hiệu.

"Có cần phải hủy hoại chính mình như thế này không?"

Tiêu Sở mỉm cười.

"Cô ấy cho tôi tiền và tôi bán thân, tại sao không?"

“Cô Tô đã quen sống một cuộc sống sung sướng, dĩ nhiên không biết những người đến từ vùng đất xa xôi như chúng tôi lại bất lực như thế nào. Cho dù em gái ruột của chúng tôi có bị g.i.ế.c và mẹ của chúng tôi c.h.ế.t vì trầm cảm, chúng tôi cũng chỉ có thể chôn cất vội vàng mà không thể nhận được một lời giải thích thỏa đáng."

"Bởi vì chúng tôi nghèo nên mạng sống của chúng tôi cũng thật rẻ mạt."

Giọng điệu của anh ấy rất bình tĩnh, nhưng sự mỉa mai trong mắt anh ấy lại đặc biệt chói mắt.

Sống mũi tôi cay cay.

Tiêu Sở trước mặt cứ chồng lên ký ức của chàng trai trẻ có đôi mắt trong veo, nhưng cuối cùng, chúng lại tan vỡ.

Tôi run rẩy giơ tay lên.

Tôi muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng tôi chỉ nói xin lỗi.

Tiêu Sở cười đến khóe mắt đỏ bừng.

"Lời xin lỗi nói cũng thật dễ dàng.”

Anh ấy nghiêng người về phía trước, che mình bằng một cái bóng, mùi nước hoa đàn ông trộn lẫn với rượu xộc thẳng vào mũi tôi.

“Nếu cô muốn tôi tha thứ cho cô? Vậy thì bán thân đi, bán được một triệu tệ, tôi liền tha thứ cho cô”

Loading...