Chạm để tắt
Chạm để tắt

Giữa hạ chẳng ai hay - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-10 00:07:43
Lượt xem: 178

Tháng mười hai, trước khi công ty của Cố Hoài lên sàn chứng khoán, anh ta đưa tôi đi.

Máy bay đáp xuống Hồng Kông vào lúc sẩm tối.

Giữa phố xá đông đúc, anh ta nắm tay tôi đi dạo khắp thành phố.

Tôi không biết tại sao anh ta lại mua cho tôi nhiều thứ như vậy.

Mũ, quần áo, túi xách.

Những thứ đẹp nhất được mặc lên người tôi, những thứ còn lại thì được anh ta xách trên tay.

“Đừng xụ mặt mãi thế, cười lên nào.”

Cố Hoài có vẻ rất vui, anh ta véo má tôi, đội cho tôi một chiếc mũ lông.

"Xinh quá."

Những ngày đầu khởi nghiệp, tôi từng đến Hồng Kông với Cố Hoài một lần.

Vào thời điểm đó, chúng tôi không có nhiều tiền, không trả nổi bốn con số cho một đêm ở khách sạn, cũng không trả nổi ba con số cho một bữa cơm.

Cố Hoài dắt tay tôi đi dọc bên bờ cảng Victoria, nhìn con tàu du lịch mà người giàu bao trọn, im lặng hồi lâu.

Hôm nay, anh ta nói với tôi: "Hạ Hạ, anh bao cả du thuyền rồi, em có muốn ngắm cảnh đêm không?"

Tôi đút tay trong túi áo đứng ở bến cảng, đội chiếc mũ len hình đầu cáo màu hồng đáng yêu, lạnh nhạt nói: “Sao cũng được.”

Cố Hoài cười nói: "Được, coi như là đi cùng anh cũng được."

Công ty của anh ta sẽ được đưa lên sàn chứng khoán vào ngày mai, chắc hẳn tối nay anh ta sẽ rất đắc chí.

Bến cảng Victoria càng hoành tráng và lộng lẫy hơn sau khi màn đêm buông xuống.

Tôi đứng trên boong tàu du lịch, hóng gió, tiếng nhạc du dương do ban nhạc phía sau chơi vang vọng cả bầu trời đêm.

Cố Hoài đưa cho tôi một cốc sữa nóng: "Em vào trong ngồi một lát đi, bên ngoài lạnh lắm."

Tôi đứng yên không nhúc nhích.

"Hạ Hạ, đừng đứng xa quá, không an toàn đâu."

Cố Hoài kéo tôi lại, buộc mái tóc bị gió làm rối tung của tôi lại, nhét vào chiếc mũ len ấm áp.

Tôi nhìn chằm chằm mặt biển sâu thảm, đột nhiên hỏi anh ta: "Nếu tôi nhảy từ đây xuống thì sao?"

“Lễ niêm yết của công ty anh sẽ bị gián đoạn nhỉ?”

Cố Hoài khựng lại, sau đó cúi người ôm lấy tôi.

“Hạ Hạ." Mùi hương toát ra từ anh ta hoàn toàn bao trùm lấy tôi theo làn gió: "Nếu như vậy, anh sẽ c.h.ế.t cùng em.”

Tôi cười: “Anh đang nói cái gì vậy? Ngày mai là ngày trọng đại của anh, tôi sẽ không nhảy xuống đâu.”

Cố Hoài cũng bị tôi chọc cười: "Vậy chúng ta vào trong đi, bên trong sẽ có màn trình diễn piano mà em thích nhất đấy."

Tôi để mặc anh ta nắm tay mình đi về phía ánh đèn trung tâm trước sự chứng kiến ​​của nhiều người.

Tiếng đàn piano du dương vang lên.

Cố Hoài vẫn phong độ như năm nào.

Anh ta cúi đầu hôn lên trán tôi: "Hạ Hạ, kỷ niệm mười năm vui vẻ.”

Hóa ra chúng tôi đã ở bên nhau được mười năm.

“Có niềm vui bất ngờ gì không?”

Cố Hoài nắm tay tôi: "Có chứ, nhưng phải chờ đến tối mai."

Tôi nói: “Cố Hoài, tôi cũng có niềm vui bất ngờ cho anh.”

Đôi mắt đen láy của Cố Hoài dán chặt vào tôi: "Thật hả?"

"Ừ."

Có nhiều lúc tôi thấy Cố Hoài thật buồn cười.

Từ khi chúng tôi còn trẻ đến giờ, mọi thứ đều đã thay đổi, hà cớ gì cứ phải phải cưỡng ép trở thành một đôi vợ chồng bằng mặt không bằng lòng chứ?

Chuông điện thoại của Cố Hoài vang lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/giua-ha-chang-ai-hay/chuong-7.html.]

Không cần nghĩ cũng biết đó là ai.

Tôi mỉm cười nói: “Anh nghe máy đi, đừng để trì hoãn việc làm ăn.”

Cố Hoài hôn lên trán tôi, cầm điện thoại đi đến cách đó không xa.

Khoảnh khắc anh ta quay người đi, nụ cười trên mặt tôi lập tức biến mất, tôi xoay người đi ra khỏi cabin.

Những cơn gió lạnh buốt thổi qua bến cảng Victoria ngợp vàng son.

Tôi đi ra lan can, cởi đôi giày cao gót anh ta tặng cho rồi đặt ngay ngắn bên cạnh.

Cái lạnh thấm vào từ lòng bàn chân tôi.

Cách đó không xa vang lên tiếng nói chuyện điện thoại của Cố Hoài: "Yên tâm đi, đợi anh về rồi sẽ kết hôn."

Mọi người thấy đấy, mọi chuyện anh ta làm từ đầu đến cuối đều là vì lên kế hoạch cho tương lai của mình và Từ Thanh Ninh.

Tôi không biết trời bắt đầu mưa từ lúc nào.

Tôi cởi mũ, sờ nó một hồi rồi ném nó vào bóng tối.

Tôi nhìn theo, nó móc vào thân tàu, lăn tròn rồi trôi dạt theo con sóng.

Đào Hố Không Lấp team

Tôi quay lại đi đến cửa sổ bên hông cabin, quấn mình trong chiếc áo khoác lông.

Trên màn hình điện thoại di động của tôi là tin nhắn báo cảnh sát mà mình gửi.

Cố Hoài, bắt cóc tôi.

Sau đêm nay, danh tiếng của anh ta sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.

Mấy phút sau, Cố Hoài đột nhiên lao lên boong tàu.

“Xin hỏi có ai nhìn thấy vợ tôi không?”

Anh ta tóm lấy một nhân viên trên tàu đi ngang qua, giọng nói bỗng trở nên hoảng loạn.

Một nhóm người rất đông theo sau anh ta, xì là xì lồ, nói bằng tiếng phổ thông không trôi chảy: “Đi ra ngoài rồi..."

Tôi ngồi im không nhúc nhích, thu mình trong góc, nhìn bọn họ hối hả tìm người.

Cố Hoài nhìn thấy đôi giày tôi cởi ra trên boong, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Có người chỉ xuống biển: “Tôi nhìn thấy chiếc mũ của cô ấy rồi, ở dưới đó.”

Cố Hoài bỗng nhiên cởi quần áo ra như phát điên vậy, lại bị người xung quanh ngăn lại.

"Sếp Cố, chúng ta nên để việc đó cho những người có chuyên môn thì hơn."

Cố Hoài bắt đầu gầm lên: "Cô ấy là vợ tôi! Trừ tôi ra còn ai thật lòng cứu cô ấy chứ?"

"Các người thả tôi ra! Tôi phải đi tìm cô ấy!"

Mọi người ôm lấy eo anh ta, mạnh mẽ kéo anh ta lại.

"Bình tĩnh! Anh phải bình tĩnh. Trời tối lắm, có nhảy xuống cũng không tìm thấy đâu."

Cố Hoài hai mắt đỏ lên, nói như van lơn: "Tôi có thể, tôi có thể tìm được, cầu xin các anh buông tôi ra..."

Tôi nhìn Cố Hoài diễn kịch trước mặt mọi người mà cười mỉa mai.

Sao tôi chưa bao giờ phát hiện ra kỹ thuật diễn của Cố Hoài lại tốt đến vậy nhỉ?

"Sếp Cố, anh nhất định phải bình tĩnh, chúng tôi sẽ báo cảnh sát giúp anh."

Cố Hoài ngồi bệt xuống đất, không nói một lời.

Thấy anh ta không còn vùng vẫy nữa, anh chàng kia buông tay, lấy điện thoại di động ra gọi cảnh sát.

Một giây tiếp theo, Cố Hoài trèo qua lan can.

Tiếng nước b.ắ.n tung tóe không thể xuyên qua bóng đêm dày đặc.

Tôi ngơ ngác đứng dậy, nụ cười trên môi vụt tắt.

Gió thổi qua boong tàu trống rỗng.

Cố Hoài biến mất rồi.

 

Loading...