Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giống Đực Đê Hèn - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-07-19 19:33:58
Lượt xem: 2,835

Buổi họp lớp của Tần Vị Bạch được tổ chức tại một quán bar ở khu vực ngoại ô.

Nơi đây rộng rãi, ít người qua lại, không gian yên tĩnh.

5 giờ chiều, trong phòng riêng đã có rất đông người.

Tần Vị Bạch là sau khi tan làm, xử lý xong công việc mới đến.

Anh tay trái xách cặp tài liệu, tay phải nắm tay tôi, vừa bước vào phòng đã thu hút mọi ánh nhìn.

Cả quãng đường tôi cứ lo lắng bất an, đến khi bước vào phòng, tôi nhanh chóng lướt nhìn mọi người, không có Lâm Thanh...

Nỗi lo lắng trong tôi vẫn chưa hề vơi bớt.

Tôi lơ đãng nghe Tần Vị Bạch chào hỏi mọi người xung quanh, cắn chặt môi, vô cùng căng thẳng.

Rẽ qua một góc khuất, đột nhiên, một bàn khác xuất hiện trong tầm mắt.

Tôi lập tức nhìn thấy bóng lưng Lâm Thanh ở vị trí gần cửa, anh ta được người khác nhắc nhở, quay đầu lại.

Nụ cười trên mặt dần tắt, ánh mắt nhìn xuống, dừng lại trên tay tôi đang đeo nhẫn cưới.

Khoảnh khắc đó, tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y Tần Vị Bạch, vô cùng căng thẳng.

Anh trấn an mà vỗ nhẹ tay tôi, giới thiệu với mọi người: "Đây là vợ tôi - Trần Niệm Cẩn."

Trong tiếng chào đón và chúc phúc của mọi người, sắc mặt Lâm Thanh thay đổi hẳn.

Anh ta đột nhiên đứng dậy, trước mặt bàn dân thiên hạ, bước đến trước mặt tôi: "Anh bạn, nhìn quen quen, cậu là..."

Cả phòng im lặng, tim tôi đập nhanh hơn, nhìn chằm chằm vào phản ứng của Lâm Thanh và Tần Vị Bạch.

Tần Vị Bạch hơi sững người, quay đầu nhìn tôi, trong giây phút ấy, bốn mắt nhìn nhau.

Tôi lúng túng lên tiếng: "Hoá ra... hai người là bạn học à..."

Anh không đổi sắc mặt, quay đầu nói với Lâm Thanh: "Hoá ra tối hôm đó là cậu, xin lỗi, lúc đó trời tối quá, không nhìn rõ."

Tôi đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, thì ra Tần Vị Bạch chỉ học chung lớp với anh ta hồi cấp 2, may quá, anh không phải tiếp cận tôi vì Lâm Thanh.

Người đàn ông lúc nãy dẫn chúng tôi vào lộ vẻ ngạc nhiên: "Ơ? Xem ra hai người đã gặp nhau rồi à?"

Tần Vị Bạch không nói gì, đẩy gọng kính, chìa tay ra: "Chào cậu, tôi là lớp trưởng, người bên cạnh là vợ tôi, Trần Niệm Cẩn."

"Biết cậu kết hôn rồi haha, sao lại giới thiệu hai lần thế!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/giong-duc-de-hen/chuong-9.html.]

Tần Vị Bạch không để ý đến tiếng ồn ào xung quanh, bình tĩnh chờ Lâm Thanh bắt tay.

Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, dường như có thể tóe ra tia lửa.

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Lâm Thanh giơ tay nắm lấy tay anh, các đốt ngón tay trắng bệch: "Chào cậu, lớp trưởng."

Họp lớp cấp 2, thường thì không phải để ôn lại chuyện xưa, mà chủ yếu là để những người ở lại địa phương mở rộng mối quan hệ.

Vì vậy, cho dù đã quên mất người này tên họ là gì, cũng không ảnh hưởng gì đến không khí sôi nổi của buổi họp lớp.

Là một luật sư, Tần Vị Bạch hiển nhiên trở thành đối tượng được cả phòng chú ý, khi cụng ly, anh cũng sẽ dẫn theo tôi.

Tần Vị Bạch giữ chén rượu của tôi lại, cười nói: "Xin lỗi mọi người, vợ tôi lái xe, không uống rượu được."

Không biết có phải tôi ảo giác hay không, mà tối nay những cử chỉ của anh có phần... quá mức thân mật.

Bao gồm nhưng không giới hạn ở: nắm tay tôi dưới gầm bàn, gắp thức ăn cho tôi, cản rượu thay tôi, thậm chí còn ghé tai tôi nói nhỏ:

"Ăn đủ chưa?"

"Ăn ít đồ lạnh thôi."

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

"Đừng động tay, để anh bóc tôm cho em."

Lâm Thanh ngồi đối diện, sắc mặt ngày càng khó coi: "Lớp trưởng đây là... mới kết hôn sao?"

"Phải."

Lâm Thanh nhếch mép: "Kết hôn chớp nhoáng à? Chưa hiểu rõ đối phương, cặp đôi mới cưới nào cũng vậy, đợi sau khi chung sống lâu dài rồi, nhận ra bản chất thật sự của nhau, thì khó nói lắm."

"Ê! Lâm Thanh, cậu ghen à? Nhìn cậu cũng không còn nhỏ nữa, sao vẫn chưa có bạn gái vậy?", một người phụ nữ dáng người nhỏ nhắn bên cạnh cười trêu chọc.

Lâm Thanh sa sầm mặt, lén lút liếc tôi một cái: "Bạn gái tôi á? Bị người ta đá rồi, chạy theo người khác rồi."

Bầu không khí xung quanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Động tác của Tần Vị Bạch khựng lại, thản nhiên bóc tôm cho tôi.

Tôi hối hận muốn chết.

Rõ ràng Tần Vị Bạch rất tốt, vậy mà lại bị tôi lôi đến buổi họp lớp để chịu đựng sự mỉa mai của Lâm Thanh, dù nhìn thế nào cũng là lỗi của tôi.

Tôi ghé tai Tần Vị Bạch nói: "Em muốn về nhà."

Tần Vị Bạch khẽ gật đầu, lấy khăn giấy lau tay, đứng dậy: "Gặp phải kẻ không có ý tốt, anh lại có việc gấp, chúng ta đi trước vậy."

Lâm Thanh cũng muốn đứng dậy, bị mọi người kéo lại tiếp tục uống rượu.

Loading...