Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giống Đực Đê Hèn - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-19 19:33:49
Lượt xem: 1,039

Hai năm sau, vì công việc, tôi quay trở lại quê hương.

Thoáng cái đã 27 tuổi, gia đình bắt đầu giục giã chuyện xem mắt.

Nhưng nào có dễ dàng như vậy.

Tôi vừa trở về không lâu, Lâm Thanh lại bắt đầu giở trò.

Không biết anh ta nghe được tin tức từ đâu, bắt đầu cố ý xuất hiện ở quán cà phê cạnh nơi tôi xem mắt, nhân cơ hội xuất hiện phá đám.

Cứ như vậy, mẹ tôi không chịu nổi nữa, nhờ người quen sắp xếp cho tôi một buổi xem mắt tại một nhà hàng dành cho hội viên.

Hai năm trước bị nhà Lâm Thanh làm ầm ĩ một trận, thật ra chỉ cần đối tượng xem mắt dò hỏi một chút, là có thể biết được năm đó tôi từng "phá thai" con Lâm Thanh, danh tiếng đã sớm bị hủy hoại rồi.

Nếu không phải vì muốn xoa dịu bố mẹ, tôi căn bản sẽ không cân nhắc việc tìm đối tượng ở địa phương.

Người đàn ông kia tên là Tần Vị Bạch, là một luật sư, công việc thường ngày rất bận rộn, mãi đến năm 30 tuổi vẫn chưa kết hôn.

Tôi có thói quen đến sớm, vừa mở cửa, tôi phát hiện bên trong đã có người ngồi.

Ngũ quan đoan chính, đeo kính, nhìn khá chững chạc, mặc vest chỉnh tề, ấn tượng đầu tiên rất sạch sẽ, thuộc kiểu người mà con gái thích.

Sau màn chào hỏi xã giao đơn giản, theo lệ thường, tôi thẳng thắn nói: "Luật sư Tần, có một chuyện tôi muốn nói rõ với anh, tôi từng có bạn trai, lúc đó chia tay không được vui vẻ cho lắm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/giong-duc-de-hen/chuong-4.html.]

"Tôi biết." Tần Vị Bạch gật đầu, "Người mai mối đã nói với tôi rồi, vụ án đó của cô, là do bạn tôi phụ trách."

Điều này khiến tôi có chút bất ngờ: "Anh biết hết rồi sao?"

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

"Biết sơ lược."

Tần Vị Bạch đợi nhân viên phục vụ đi ra ngoài, mới đẩy kính, nói: "Cô Trần, tôi đến đây không phải để yêu đương. Tôi đến để kết hôn. Sau khi kết hôn sẽ thêm tên cô vào sổ đỏ, tôi rất bận, sau khi kết hôn sẽ đưa thẻ lương cho cô."

"Danh tiếng của tôi không được tốt, hay là anh nghe ngóng thêm xem sao!"

Tần Vị Bạch không hề để tâm.

"Đối với tôi mà nói, danh tiếng là thứ kém quan trọng nhất. Tính cách, gia thế, công việc, năng lực, cái nào cũng quan trọng hơn danh tiếng."

Hai người trưởng thành đến với nhau, tình yêu chiếm số ít, phù hợp chiếm số nhiều.

Tôi đã cùng Lâm Thanh trải qua khoảng thời gian khó khăn nhất lúc mới tốt nghiệp, kết quả là, anh ta lừa tôi 40 vạn, còn có thể mặt dày mày dạn đánh vào lòng thương hại của tôi, dùng đạo đức để trói buộc tôi.

Không còn ràng buộc về tình cảm, hai bên đưa ra điều kiện rõ ràng, ngược lại sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Trên người Tần Vị Bạch, toát lên một loại cảm giác rất biết giữ chừng mực.

Tôi thừa nhận bản thân đã động lòng.

Loading...