Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giống Đực Đê Hèn - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-07-19 19:34:02
Lượt xem: 4,095

Cuộc sống sau hôn nhân, hình như cũng không đến nỗi tệ.

Ban đầu tôi có thể ngủ một mạch đến trưa, kết quả lại bị đánh thức bởi cuộc gọi của mẹ tôi: "Niệm Cẩn à, Lâm Thanh có phải không biết con đã kết hôn không?"

"Sao vậy ạ?"

"Nó xách quà đến thăm bố mẹ."

Tôi bừng tỉnh, luống cuống mặc quần áo: "Mẹ, trước tiên mẹ đừng cãi nhau với anh ta, con về ngay!"

Biết tôi đã kết hôn rồi mà anh ta còn dám đến tìm bố mẹ tôi, điên rồi sao?

Rốt cuộc Lâm Thanh muốn làm gì?

Tôi một mạch lái xe về nhà, lúc về đến nhà thì thấy Lâm Thanh đang ngồi trong phòng khách.

Mở cửa mạnh quá, làm rơi khung ảnh gia đình treo trên tường, mảnh vỡ vương vãi khắp nơi.

Tôi còn chưa kịp thay giày, đã bước tới nắm lấy tay Lâm Thanh, lôi ra ngoài.

"Niệm Cẩn, anh không tìm được em, chỉ có thể đến tìm bố mẹ em."

Ra đến hành lang, tôi bỗng nhiên quay người lại, đẩy anh ta vào tường: "Rốt cuộc anh muốn làm gì!"

Vẻ mặt Lâm Thanh phức tạp, một lúc sau thử thăm dò nắm lấy tay tôi: "Anh xin lỗi, anh biết lỗi rồi, em đừng giận nữa được không?"

"Lâm Thanh, anh nghĩ đây là cãi nhau như tình nhân sao? Tôi đã kết hôn rồi, chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa!"

"Em lấy Tần Vị Bạch chẳng phải là vì anh ta có tiền sao? Chúng ta từng có 8 năm tình cảm mà!"

Tôi bật cười, chia tay hai năm rồi mà Lâm Thanh vẫn không hiểu lý do tôi rời bỏ anh ta.

Anh ta chưa bao giờ tôn trọng tôi.

Ở bên anh ta, tôi không được ra ngoài dạo phố sau 12 giờ đêm, không được đi du lịch với bạn bè.

Lúc anh ta muốn gặp tôi, tôi phải có mặt ngay lập tức, phải nể mặt anh ta trước mặt bạn bè của anh ta.

Kể cả việc đi ăn uống, lúc nào cũng là tôi trả tiền, tiền của anh ta phải để dành đến lúc kết hôn mua nhà sắm lễ vật cho tôi.

Quá nhiều chi tiết nhỏ nhặt, nói ra thì giống như tôi đang cố tình gây chuyện, không nói thì lại thấy khó chịu.

Tôi hất tay Lâm Thanh ra: "Anh đi đi, tôi đã lắp camera giám sát ở gần đây rồi, nếu còn đến quấy rối, tôi sẽ báo cảnh sát."

Lâm Thanh trừng mắt nhìn tôi với vẻ mặt khó tin, môi mấp máy, đột nhiên cao giọng, hét to đến mức cả hành lang đều nghe thấy:

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

"Đồ ham mê vật chất! Vì tiền mà đá bạn trai! Cô thật không biết xấu hổ!"

Cạch!

Tôi nghe thấy tiếng cửa nhà trên lầu mở ra.

Tôi sợ tiếp tục ồn ào sẽ khiến bố mẹ mất mặt, nên đẩy anh ta ra khỏi hành lang, hạ giọng nói:

"Phải, tôi chính là chê anh nghèo, tôi gả cho người có tiền đấy, thì sao? Anh mắng cũng mắng rồi, tôi nhận, giờ thì có thể đi được chưa?"

Lâm Thanh đột nhiên túm lấy cổ áo tôi, nói với ra phía sau:

"Anh nghe thấy chưa! Cô ta chính là vì tiền mà gả cho anh! Cô ta không phải loại tốt đâu, tôi khuyên anh nên ly hôn sớm đi!"

Tôi nhận ra Tần Vị Bạch đã đến, anh ta không chỉ bôi nhọ danh tiếng của tôi, mà còn muốn phá hoại cuộc hôn nhân của tôi, cơn giận bị đè nén bấy lâu nay không thể nhịn được nữa, giơ tay tát anh ta một cái thật mạnh.

Rất mạnh.

Khiến Lâm Thanh choáng váng, ngã dúi vào tường phía sau.

"Tôi nghĩ kỹ rồi!" Tôi giơ điện thoại lên, mở bức ảnh siêu âm giả mạo năm đó, "Nếu anh còn quấy rối, tôi sẽ đăng chuyện này lên mạng. Tôi biết anh không sợ bị tạm giam, vậy thì bảo mẹ anh chuẩn bị tinh thần nhận điện thoại của cư dân mạng đi."

Vẻ mặt Lâm Thanh trở nên do dự, "Tùy cô, làm ầm ĩ lên thì mọi người đều biết cô đã từng qua lại với tôi, Tần Vị Bạch đồng ý thì được."

Nói xong, anh ta khiêu khích nhìn về phía sau tôi.

Tôi nghiến răng, cố gắng lờ đi Tần Vị Bạch.

Chuyện đã đến nước này, anh ấy hẳn là đã nhìn thấu tôi rồi, một người phụ nữ cứ dây dưa không dứt với bạn trai cũ, nổi cơn điên như một người đàn bà chanh chua, thật nực cười.

"Nếu Niệm Cẩn đồng ý, tôi không có ý kiến."

Tôi sững người, đột nhiên có một bàn tay ấm áp vòng qua eo tôi, ôm tôi vào lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/giong-duc-de-hen/chuong-11.html.]

Cùng lúc đó, Tần Vị Bạch xuất hiện bên cạnh tôi.

Trong chớp mắt, tất cả những uất ức của tôi như tìm được nơi trút bỏ, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Tôi ngẩng đầu, nhìn sườn mặt anh ấy.

Trên người Tần Vị Bạch phảng phất mùi t.h.u.ố.c lá nhàn nhạt, một tay đút túi quần, cà vạt hơi lệch.

"Cậu còn chuyện gì sao? Hay là, cậu vẫn còn nhớ trận đòn hôm trước, muốn tôi đánh cậu một trận mới vừa lòng?"

Thỉnh thoảng trên người anh lại toát ra vẻ bặm trợn, lúc nho nhã thì rất nho nhã, lúc côn đồ thì cũng rất côn đồ.

Trong đầu anh chứa đầy điều khoản pháp luật, liệu có biết mình đang phạm pháp hay không?

Nghĩ đến đây, tôi thẳng lưng, ngẩng cao đầu:

"Chồng tôi muốn đánh anh, chiêu nào cũng né tránh chỗ hiểm, anh kiện cũng không thắng được đâu, sau này ra đường cẩn thận đấy! Gặp một lần đánh một lần!"

Tần Vị Bạch dường như đang phối hợp với tôi, chậm rãi xắn tay áo lên.

Anh rất chăm chỉ tập thể dục, nên các múi cơ hiện rõ ràng rất đẹp.

Lâm Thanh sợ hãi, run rẩy buông một câu chửi vô thưởng vô phạt, rồi biến mất sau góc ngoặt.

"Sao anh lại đến đây?"

Anh liếc tôi một cái: "Bố mẹ sợ em xảy ra chuyện, nên gọi điện thoại cho anh."

"Chẳng phải anh đang bận lắm sao?"

Quần áo nhăn nhúm, cà vạt lệch, trên người còn ám mùi thuốc lá, rõ ràng là vừa từ văn phòng chạy đến.

Anh không trả lời câu hỏi của tôi, nhân lúc đang đứng ở vị trí thuận lợi, đưa tay chống lên tường, nhốt tôi lại:

"Vừa rồi nói mấy câu cay nghiệt đó thấy sướng lắm à? Muốn anh phạm pháp?"

Đôi đồng tử sâu thẳm của Tần Vị Bạch phản chiếu khuôn mặt tôi, trong mắt anh hiện lên vẻ trêu chọc.

"Không dám." Tôi cười trừ, chậm rãi chui ra từ dưới cánh tay anh, tim đập nhanh hơn.

Bỗng nhiên sau gáy bị kéo lại, tôi vừa định lên tiếng, Tần Vị Bạch đã kéo tôi về, cúi đầu chặn môi tôi lại.

"Đừng có hét linh tinh, hôn đủ rồi thì đưa em lên nhà."

Lúc hôn, tôi mới phát hiện, không phải Tần Vị Bạch không có cảm xúc.

Anh ghét việc tôi nói chuyện với Lâm Thanh, nên động tác mới mạnh bạo, bá đạo, cuồng nhiệt như vậy.

Cuối cùng anh cũng nguôi giận, tôi mím chặt môi, mặt đỏ bừng, được anh dắt tay về nhà.

Đây là lần đầu tiên Tần Vị Bạch đến nhà tôi chơi sau khi kết hôn, bố mẹ tôi rất nhiệt tình, cố tình tránh nhắc đến "Lâm Thanh", sợ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng chúng tôi.

Vẫn là Tần Vị Bạch chủ động đề cập: "Căn biệt thự ở ngoại ô vẫn còn trống, bố mẹ có thể chuyển đến đó ở."

Bố mẹ tôi lắc đầu từ chối.

Trước đó, tôi có lén nói chuyện này với mẹ, mẹ tôi nói:

"Bố mẹ muốn tìm người đối xử tốt với con, chứ không phải muốn dựa dẫm vào con rể, càng không muốn để con phải khép nép, lần sau con từ chối thay bố mẹ là được."

40 vạn tiền sính lễ, bố mẹ tôi đã chuyển vào tài khoản của tôi, Tần Vị Bạch không lấy.

Nên chuyện sang tên sổ đỏ, tôi cũng chưa đồng ý.

Ra khỏi nhà bố mẹ tôi, Tần Vị Bạch đột nhiên gọi tôi lại, nhìn tôi một lúc lâu: "Niệm Cẩn, em không cần phải giữ khoảng cách với anh như vậy."

Có lẽ là do trải nghiệm tình cảm với Lâm Thanh trong quá khứ đã để lại bóng ma tâm lý cho tôi.

Lâm Thanh giống như một con đỉa đói, 8 năm qua sống dựa vào tiền của tôi, từng chút một bào mòn tình cảm của tôi.

Tôi ghét Lâm Thanh, nên rất sợ bản thân sẽ trở thành người tiếp theo như anh ta.

Tôi cố tỏ ra bình tĩnh nói: "Không có mà, bố mẹ em không quen sống ở biệt thự, không phải là xa cách với anh đâu."

"Vậy thì tốt." Tần Vị Bạch gật đầu, dường như chấp nhận lời giải thích này.

Tôi nhìn bóng lưng Tần Vị Bạch, ngẩn người, nếu một ngày nào đó, Tần Vị Bạch nói lời chia tay với tôi.

Hai lần thất bại trong chuyện tình cảm liên tiếp, sẽ hoàn toàn đánh gục tôi.

Tôi cẩn thận vun vén cuộc hôn nhân với Tần Vị Bạch, chỉ cần những thứ tôi đáng được nhận, tuyệt đối không tham lam những thứ khác, chính là muốn chứng minh bản thân mình không sai.

Loading...