Chạm để tắt
Chạm để tắt

Gió Nổi Về Hướng Người - 1

Cập nhật lúc: 2024-07-22 20:02:18
Lượt xem: 3

 

Gió nhẹ theo cửa sổ khe hở thổi vào tới, Ôn Nam Vãn ghé vào trên bàn, bả vai co rúm lại một chút. Cô từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào bức tranh treo trên tường, đầu óc trì trệ thoáng chốc lấy lại tỉnh táo.

 

Cô cầm lấy bên cạnh bàn di động nhìn thời gian.

 

20: 30

 

Từ trên ghế đứng dậy, đem cửa sổ sau đóng lại, kéo lê dẹp mở cửa đi vào phòng khách.

 

Lúc này bên ngoài đã là đen kịt một mảnh, Ôn Nam Vãn giơ tay mò mẫm trong tối hướng vào phòng bếp, nương nhờ ánh sáng mờ nhạt quang đi đến chỗ tủ lạnh.

 

Mở ra tủ lạnh, từ bên trong tùy tay xách một lọ rượu.

 

Rượu nho trắng không ngừng hấp thu khí lạnh.

 

Ôn Nam Vãn một tay cầm lấy chai rượu, một cái tay khác cầm lấy dụng cụ mở chai trên bàn.

 

Theo “Ca” một tiếng, trên sô pha kia bộ di động cũng vang lên.

 

Ôn Nam Vãn làm như không nghe được, cô không chần chừ rót rượu đi đến ghế sôfa.

 

 Di động tiếng chuông liên tục vang, cô bưng rượu đi ngược với điện thoại/

 

Khí lạnh lẽo từ rượu xâm nhập vào cổ họng khô khốc, Ôn Nam Vãn mới hoàn toàn từ vừa rồi trong mộng hoàn hồn. Cô quay đầu liếc mắt một cái về chiếc di động không ngừng đổ chuông, là Hứa Phạn gọi đến.

 

Đầu ngón tay cắt tiếp nghe, nhấn mở loa.

 

“Cậu làm tôi sợ muốn chết. Cậu làm gì mà điện thoại đổ chuông lâu như vậy mới bắt máy vậy.” Bên đầu dây là một giọng nữ sốt sắng trách vấn cô.

 

“Tôi không có việc gì.” Ôn Nam Vãn ngồi xuống: “Cậu cũng không cần ngày nào cũng gọi điện cho tôi như vậy.”

 

“Không ra khỏi cửa, không xã giao với ai, tôi không gọi điện thoại cho cậu, sợ ngày nào đó cậu c.h.ế.t ở đó lại chẳng ai biết đó.” Tuy câu nói đều giỡn nhưng thoáng trong đó là sự đau lòng.

 

“Sẽ không đâu.” Giọng chầm chậm nhẹ nhàng an ủi: “Đừng lo lắng.”

 

Hứa Phạn thở dài, đi đến bên cửa sổ, giống thường ngày lui tới giống nhau dò hỏi:“Vậy cả ngày hôm nay cậu làm gì?”

 

“Vẽ tranh.” Điều hòa ở phòng khách điều chỉnh rất thấp, Ôn Nam Vãn để ly rượu ở tới trên bàn, cầm một cái khăn quấn quanh người.

 

Qua điện thoại nghe tiếng va chạm giữa thủy tinh và mặt bàn, Hứa Phạn nhíu một chút mày: “ Cậu lại uống rượu?”

 

“Không.”

 

“ Bác sỹ Cố vừa gọi đến với tôi, hai tuần tới cậu không nên đến chỗ đó.”

 

“Bản thân tôi không có việc gì cả.”

 

Hứa Phạn hiển nhiên không yên tâm: “Đã uống thuốc chưa?”

 

“Rồi.”

 

“Có tự mình hại mình không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/gio-noi-ve-huong-nguoi/1.html.]

 

“Không.”

 

“Ngủ chưa? Gần đây có mất ngủ không?”

 

“So với phía trước thì tốt rất nhiều.”

 

Nghe được câu trả lời cho có, Hứa Phạn thở dài: “Lúc mơ vẫn nghĩ đến hắn sao?”

 

Ôn Nam Vãn rũ xuống mắt, ngón cái đầu ngón tay vô ý thức thủ sẵn ngón trỏ lòng bàn tay: “Không có.”

 

Hứa Phạn tự nhiên nghe được tiếng do dự trong Ôn Nam Vãn, mím môi: “Xem tin nhắn lớp chưa? Thứ sáu tới đây tụi họp bạn cữ đấy.”

 

Điện thoại bên kia yên tâm trong chốc lát, vài giây sau vang lên một tiếng nhàn nhạt: “Họp lớp cũng khá ổn.”

 

“Muốn đi sao?” Hứa Phạn tính hỏi.

 

Mà cô đang hỏi ra câu này sau, liền nghe được bên kia người cười khẽ một tiếng: “Tôi thích hợp đi đến chỗ đó sao?”

 

Hứa Phạn không có lập tức nói tiếp, mà là cúi đầu nhìn về phía màn hình di động.

 

Yên lặng thật lâu, trong nhóm lớp tin nhắn không ngừng náo nhiệt, có điều một avatar đen nhánh kia phá lệ cũng náo nhiệt không kém.

 

 “Đi.”

 

“Cái gì vừa xảy ra vậy.”

 

“Nhìn lầm rồi?”

 

“Thật giả?”

 

“Vừa nãy Tạ Chi Tầm vừa nhắn gì ấy.”

 

“?”

 

Một loạt không ít dấu chấm hỏi trong nhóm lớp, Hứa Phạn có chút do dự, mà avatar màu đen kia làm náo nhiệt một phen lại bật vô âm tín khiến mọi người không khỏi chú ý.

 

Cô tự hỏi trong chốc lát, vẫn là quyết định nói cho điện thoại bên kia người.

 

“Người đó cũng sẽ đi.”

 

Hứa Phạn một mình nói câu này, điện thoại bên kia rõ ràng đang yên tĩnh lại càng thêm hơn nữa, không biết qua bao lâu, truyền đến một câu trả lời không rõ ràng: “Ừ.”

 

“Thật sự không đi sao?” Hứa Phạn lại một lần dò hỏi.

 

Điện thoại bên kia truyền đến một tiếng thở dài nhàn nhạt mềm mại, qua thật lâu cô mới chậm rãi mở miệng: “Không đi.”

 

……

 

Cắt đứt điện thoại, Ôn Nam Vãn nửa người dựa vào trên sô pha hút một điếu thuốc.

 

Thuốc lá ở đầu ngón tay an tĩnh thiêu đốt, suy nghĩ từ tốn theo sương khói chậm rãi phiêu tán.

Loading...